Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên, không ai chú ý là, khi bọn chúng đang triệu hoán Hắc Ám Ma Hổ thì ở giữa chiến đội Sử Lai Khắc, ánh sáng màu trắng lặng yên lấp loé trên người Độc Bạch, trong không khí tựa hồ có cái gì đó đang dâng trào.

Hắc Ám Ma Hổ phát ra tiếng gào kinh người, cố gắng dùng thân thể khổng lồ của nó bao phủ năm tên Ma Hổ kia. Con Hắc Ám Ma Hổ này có khí tức Cửu giai đỉnh phong, thậm chí cường độ năng lượng còn lớn hơn. Hắc Ám nguyên tố đang điên cuồng xua đi Băng nguyên tố.

Nhưng vào lúc này, người đang ở vị trí hạch tâm thi triển tổ hợp kỹ trong lĩnh vực, tên Cửu giai Ma Hổ đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, rõ ràng hàn ý đã rút đi nhiều, nhưng bờ vai lại truyền đến đau nhức kịch liệt. Trong cơn đau dữ dội, lại có hàn khí tràn vào trong người khiến tim hắn đập thật nhanh.

Hắc Ám Ma Hổ vừa mới ngưng tụ thành hình lại thiếu đi lực lượng trọng yếu nhất nên thân thể lắc lư một cái, bốn tên Bát giai Ma Hổ cũng có cảm giác dùng sai lực. Bọn họ đã hợp tác nhiều năm, việc triệu hoán chưa bao giờ phạm sai lầm, nhưng lúc này Hắc Ám Ma Hổ bất ngờ nổ tung, hóa thành một mảng sương mù lớn màu đen, lơ lửng trên không trung. Năm tên Ma Hổ nhận phản phệ mà kêu lên một tiếng đau đơn. Cửu giai Ma Hổ phun ra một ngụm máu, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Hắc Ám Ma Hổ to lớn, khí thế lẫy lừng làm khán giả nhân loại lo lắng cứ như vậy biến mất, tựa như một con ... hổ giấy màu đen!

Cây băng mâu thứ hai trong chớp mắt này như thiểm điện bắn ra, mang theo khí thế một đi không trở lại cùng khí tức cực hàn.

Cửu giai Ma Hổ không dám sơ suất, quang diễm màu đen trên người hắn đột nhiên bốc lên dữ dội hơn, không tiếc hết thảy cũng muốn cưỡng ép hóa giải Băng nguyên tố còn lại trong cơ thể mình. Một đôi hổ trảo đánh ra, huyết mạch Ma Hổ được thiêu đốt nên bộc phát tới cực hạn.

Chính vì đã đối mặt với nó nên hắn mới hiểu băng mâu đáng sợ như thế nào nên hắn không dám liều mạng. Có được tu vi Cửu giai, bản thân huyết mạch của hắn đủ mạnh nên cũng có năng lực thiêu đốt huyết mạch, giống như Vũ Băng Kỷ ngày đó.

"Oanh ---" một tiếng, băng mâu nổ tung, nhưng nó không phát nổ khi va chạm với Cửu giai Ma Hổ, mà là khi cách hắn ta 15 mét.

Bên trong băng mâu nổ tung bắn ra bốn đạo hàn quang, gần như biến mất trong nháy mắt.

Bốn tên Bát giai Ma Hổ thậm chí còn không kịp phản ứng thì bốn cây băng châm sau lần gia tốc thứ hai đã phân biệt chui vào trong mắt và xuyên qua não của bọn họ.

Đúng vậy, mục tiêu của cây băng mâu thứ hai này không phải là Cửu giai Ma Hổ. Sở dĩ bay tới hắn là vì giương đông kích tây.

Tinh Thần Lực Cửu giai đỉnh phong khống chế, cùng với huyết mạch Cửu giai ngưng tụ đã làm khả năng khống chế Băng nguyên tố của Vũ Băng Kỷ lên một trình độ mới, trước đó làm sao có thể so sánh được?

"Phanh, phanh, phanh, phanh!" Tựa như pháo hoa nở rộ, bốn tên Bát giai Ma Hổ vì băng châm nổ tung mà mất mạng. Chiến đội Sử Lai Khắc lại làm nổ đầu bốn tên đối thủ.

Mà công kích của tên Cửu giai Ma Hổ hoàn toàn rơi vào không trung. Hắn thậm chí còn thấy được biểu tình hài hước của đối phương. Trong lúc nhất thời, máu dồn lên não, hắn điên cuồng gào thét, thậm chí không quản Hắc Ám lĩnh vực bị tán loạn, hung hăng phóng tới Vũ Băng Kỷ.

Mà chờ đợi hắn chính là từng tầng băng thuẫn đột ngột mọc lên từ dướt mặt đất.

Khi băng thuẫn thứ bảy vỡ ra, Cửu giai Ma Hổ đã thiêu đốt hết huyết mạch chi lực của mình, khí tức nhanh chóng sụp đổ. Băng mâu từ trên trời giáng xuống, vẽ lên một đường cong duyên dáng, hung hăng đóng đinh hắn trên mặt đất.

Người chủ trì há to miệng! Nhìn thấy toàn bộ quá trình diễn ra trận đấu, hắn lúc này rất muốn nói mình đã đoán đúng. Quả là trong vòng sáu phút chiến đấu đã kết thúc, chỉ là, người chiến thắng thì ngược lại với dự đoán của hắn.

Ai có thể nghĩ tới chiến đội Sử Lai Khắc, trận đấu trước còn vất vả khổ chiến, trận này gặp phải năm tên đối thủ mạnh hơn cũng chỉ dùng năm phút thời gian liền đánh bại bọn chúng. Từ đầu đến cuối, xuất thủ chỉ có mình Vũ Băng Kỷ. Hắn rõ ràng là tu vi Bát giai, nhưng lại bạo phát ra chiến lực Cửu giai đỉnh phong. Khống chế băng mâu, băng châm làm người ta thật khó tin.

Bạo Đầu Cuồng Ma lại một lần nữa hoàn thành nổ đầu, lần này là nổ đầu Ma Hổ.

Người sáng suốt liền tập trung chú ý đến trận văn màu vàng dưới mặt đất kia và trận bàn mà Độc Bạch đang cầm trong tay. Năm trận chiến đấu, gia hoả nhìn không có sức chiến đấu nhất dường như mới là nguyên nhân chính dẫn đến chiến thắng lần này.

Điều này bọn họ không nhìn lầm, chỉ là khán giả cũng không biết, trừ Dung Linh trận, vận rủi giáng lâm cũng là điểm mấu chốt quyết định thắng bại.

Trong nháy mắt khi Hắc Ám Ma Hổ thành hình thì vận rủi giáng lâm, lúc này mới làm tên Cửu giai Ma Hổ dùng sai lực dẫn đến Hắc Ám Ma Hổ sụp đổ, để thủ đoạn mạnh mẽ nhất căn bản không thể phát huy ra, từ đó nhanh chóng bại vong.

Lục giai Thiên Hồ Biến, Tam Vĩ Thiên Hồ đã không còn là kẻ yếu trên chiến trường, mà đã lột xác thành nhân tố mấu chốt nhất.

Trận này thắng khá nhẹ nhàng, ngay cả chiến đội Sử Lai Khắc cũng cảm thấy có chút khó tin. Phản ứng đầu tiên sau khi Vũ Băng Kỷ đánh chết Cửu giai Ma Hổ chính là quay đầu nhìn Đường Tam. Bản thân hắn hơi khó tin mình lại thắng như vậy.

Đường Tam khẽ gật đầu với hắn. Khả năng khống chế Băng nguyên tố cùng kết hợp với thủ pháp ám khí Đường Môn, Vũ Băng Kỷ coi như đã đăng đường nhập thất.

Tuy nhiên trận này thắng được chủ yếu là do thực lực của đối phương không đủ mạnh. Dù Dung Linh trận có mạnh hơn cũng không đem thực lực của bọn họ lên Thần cấp, cho nên hiện tại nhìn có vẻ rất tốt. Nhưng thực tế, khi tu vi của bọn họ càng tăng cao, ngược lại hiệu quả Dung Linh trận càng kém. Hôm nay đối thủ nếu có một tên Cửu giai đỉnh phong thì tình huống sẽ khác. Huống chi, vận rủi giáng lâm của Độc Bạch làm cho chiêu cường đại nhất không thể dùng được, nếu không khẳng định sẽ phải khổ chiến. Trận này nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, thực tế do nhiều nguyên nhân tạo thành.

Đương nhiên, thắng chính là thắng. Đây là chiến thắng thứ năm của chiến đội Sử Lai Khắc.

Tiếng hoan hô vang lên từ khu vực nhân loại đang quan chiến. Nhân loại một lần nữa thu được thắng lợi, đánh bại đối thủ cường đại hơn, cho thấy thực lực mạnh mẽ của bọn họ. Điều này sao có thể không làm cho bọn họ vui mừng? Bọn họ thực sự đã thấy được hy vọng a!

Bước ra khỏi sân đấu, Thị Huyết Ma Viên đã đợi ở ngoài, ánh mắt chăm chú cùng ngưng trọng trước đây chưa từng có. Hắn gật đầu với năm người Đường Tam, nói: "Mời đi theo ta!" Nói rồi, hắn đưa dấu xin mời, dẫn bọn họ đi vào phía trong.

Năm người Đường Tam đi sau lưng hắn, nhưng thay vì trở về khu vực nghỉ ngơi, bọn họ đang đi vào chỗ sâu bên trong Đấu Thú Tràng.

"Ngươi mang bọn ta đi chỗ nào vậy?" Vũ Băng Kỷ nhịn không được hỏi.

Thị Huyết Ma Viên dừng bước lại, trầm giọng nói: "Tràng chủ của chúng ta muốn gặp các ngươi."

Vũ Băng Kỷ muốn nói gì đó nhưng bị Đường Tam ngăn lại, "Được."

Thị Huyết Ma Viên lúc này mới tiếp tục đi về phía trước, năm người Đường Tam đi theo phía sau. Vũ Băng Kỷ đưa một ánh mắt hỏi thăm Đường Tam, sắc mặt có chút lo lắng, nhưng Đường Tam lại lắc nhẹ đầu với hắn, ý rằng an tâm chớ vội.

Đi một hồi khá lâu, xuyên qua một hành lang rộng lớn, phía trước đột nhiên mở ra, một đại sảnh rộng lớn hoa lệ xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Lại đi qua một hành lang treo rất nhiều đồ vật quý giá, lúc này mới ngừng lại ở một cánh cửa mái vòm.

Thị Huyết Ma Viên ra hiệu cho bọn họ chờ một chút, sau đó đẩy cửa vào. Sau một lát hắn lại đi ra, ra hiệu cho năm người Đường Tam đi theo. Được hắn dẫn đường, năm người bước vào một căn phòng lộng lẫy. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.