Chương trước
Chương sau
"Cho nên trận chiến này ta tin rằng chiến đội Vô Địch sẽ chiến thắng. Các vị khách quý còn chần chờ gì nữa? Ba phút, ta cho là chỉ cần ba phút, Sư Hổ Kiếm Thánh vĩ đại của chúng ta sẽ nhẹ nhõm chém đôi người đối thủ, kết thúc trận chiến, chắc chắn! Mọi người nhanh đặt cược nào! Mà nhân loại ngu ngốc đặt cược cho chiến đội Sử Lai Khắc, các ngươi nhất định sẽ thất vọng, phụ thuộc, mãi mãi chỉ là phụ thuộc mà thôi."

Những thanh âm tràn đầy khinh miệt của người chủ trì không chỉ vang vọng trong Đấu Thú Tràng mà còn truyền ra bên ngoài. Do đó, bên ngoài Đấu Thú Tràng có vô số tiếng hò hét vang lên. Đó là thanh âm phẫn nộ cùng không cam lòng, là thanh âm phức tạp pha trộn nhiều cảm xúc của những người mang theo hy vọng nhưng lại vì sợ hãi mà lo lắng.

Các Yêu Quái Tộc trong Đấu Thú Tràng sôi trào, vô số tên đã đặt cược ba phút vì lời lời hò hét của người chủ trì. Những bàn đặt cược "chắc chắn" trong nháy mắt đã tập trung số tiền lớn trước đây chưa từng có.

Khoé miệng người chủ trì hếch lên, mục tiêu của nó đã đạt được. Nó đương nhiên tin rằng chiến đội Vô Địch chiến thắng, nhưng là, nó biết rõ ràng, Sư Hổ Kiếm Thánh đã nhận được chủ ý trong ba phút phải để đối thủ sống. Chân chính chắc chắn chính là Đấu Thú Tràng mới đúng.

Song phương lúc này đều đã vào sân, đối mặt ở một khoảng cách xa.

Sư Hổ Kiếm Thánh cầm trọng kiếm trong tay đã mở mắt ra, ánh mắt băng lãnh mà bình tĩnh ngẩng đầu nhìn phía đối diện. Ánh mắt hắn rơi xuống trên người Vũ Băng Kỷ, người đứng đầu chiến đội Sử Lai Khắc.

Trong nháy mắt khi tiếp xúc với ánh mắt của đối phương, Vũ Băng Kỷ lập tức cảm thấy tinh thần mình bị đông cứng lại. Đó là một loại sát khí vô hình, càng là tinh thần chấn nhiếp, hắn dường như đã cảm nhận được thân thể mình bị xé rách.

Sư Hổ Kiếm Thánh cường hãn như vậy sao?

Dù đã biết trước chiến tích đáng sợ của vị trước mắt này, nhưng khi lựa chọn, Đường Tam vẫn bình tĩnh làm bọn họ không suy nghĩ nhiều. Nhưng khi thực sự đối mặt với vị cường giả bách chiến bách thắng này, Vũ Băng Kỷ mới hiểu được rằng hắn mạnh mẽ như thế nào.

Đúng lúc này, một bóng người từ bên cạnh hắn đi ra, tiến lên một bước, đứng ở trước người Vũ Băng Kỷ. Lập tức, Vũ Băng Kỷ cảm thấy toàn thân nhẹ hơn, uy áp làm hắn run rẩy và sợ hãi đã biến mất không còn tung tích. Che chắn trước người hắn chính là Đường Tam.

Đường Tam đeo mặt nạ, ánh mắt cũng bình tĩnh không chút dao động, sát khí ngập trời bao phủ lấy hắn đã biến mất như trâu đất xuống biển, không có bất kỳ tác dụng chấn nhiếp nào đối với hắn.

Ánh mắt Sư Hổ Kiếm Thánh khé nhúc nhích, đối với trận chiến này hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhưng lúc này rốt cục cũng dấy lên một chút hứng thú trong lòng.

Chiến thuật của chiến đội Sử Lai Khắc với trận này rất đơn giản, trước tranh tài hôm nay Đường Tam đã bố trí xong. Sư Hổ Kiếm Thánh cường đại nhất giao cho hắn, bốn tên còn lại thì thuộc về bốn người Vũ Băng Kỷ.

Dù trong bốn tên kia có một tên Cửu giai, ba tên Bát giai, nhưng bọn họ có được một người huyết mạch cấp một, hai người huyết mạch cấp hai cùng một người huyết mạch cấp ba nhưng khống chế Băng nguyên tố cường đại. Nếu bốn người Vũ Băng Kỷ không cách nào đối kháng được thì chẳng phải những cố gắng trước đó đã uổng phí sao?

Tay phải Đường Tam hư không nắm lấy, một quang mang màu đỏ sậm sáng lên, một thanh chiến chuỳ xuất hiện. Chính là Phá Thiên Chuỳ!

Từ khi có được thanh Phá Thiên Chuỳ này, Đường Tam đều dùng nó rèn đúc hoặc phụ trợ tu luyện Tinh Thần Lực, hầu như rất ít khi dùng để chiến đấu. Hôm nay nó lại xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Sư Hổ Kiếm Thánh, Đường Tam liền hiểu với tu vi hiện tại, hắn muốn chiến thắng đối thủ chỉ sợ phải dùng vũ khí mới được.

Được Đường Tam đưa ra đánh giá như vậy, có thể thấy được vị Sư Hổ Kiếm Thánh này có thực lực cường hãn như thế nào, thậm chí có thể vượt qua dự đoán của Đường Tam.

"Tranh tài, bắt đầu!" Người chủ trì cao giọng hô, tuyên bố trận đấu cuối cùng bắt đầu.

Bốn tên đồng đội bên người Sư Hổ Kiếm Thánh cơ hồ đồng thời phóng người lên, vọt tới chỗ chiến đội Sử Lai Khắc.

Quang mang lập lòe dưới chân Độc Bạch, trận văn màu vàng trải rộng, chính là Thăng Linh trận. Linh khí nồng đậm bị hắn dẫn dắt đến, rót vào cơ thể các đồng bạn.

Đúng vậy, trước khi trận đấu này bắt đầu, vì muốn bọn họ có nhiều cơ hội sống sót hơn, Linh Tê Lộc Yêu Vương đã tạm thời đưa lại cho bọn họ ba trận bàn để sử dụng.

Làm Đường Tam tán thưởng vị Linh Tê Lộc Yêu Vương thêm mấy phần chính là, trong quá trình nghiên cứu trận bàn, hắn không cưỡng ép mở ra khiến chúng bị hư hại.

Thăng Linh trận phát động, Vũ Băng Kỷ cùng Cố Lý một trái một phải đứng bên cạnh Đường Tam, Trình Tử Chanh bay lên không trung, trên người kim quang vây quanh, Kim Bằng Biến phóng thích.

Nhưng lúc này, Đường Tam đã sải bước, bước ra khỏi phạm vi Thăng Linh trận. Nguyên nhân rất đơn giản là, Sư Hổ Kiếm Thánh phía đối diện cũng đã sải bước, đi đến chỗ Đường Tam. Đối mặt với đối thủ làm hắn hứng thú, nội tâm vốn bình tĩnh đã thiêu đốt lên chiến ý.

Đã đến cảnh giới này, đối thủ không đáng giá để hắn coi trọng, hay có thể làm hắn toàn lực ứng phó thì chỉ trong chốc lát là có thể đoán được. Mà bây giờ, đối thủ nắm trong tay chiến chuỳ, thân thể dường như đã hoàn toàn hoà thành một thể với chuỳ, trong mắt hắn là đáng giá để hắn toàn lực ứng phó. Dù đối thủ trong một khắc sẽ bị hắn chém làm đôi, nhưng ít nhất hắn cho rằng đối thủ này đáng để hắn tôn trọng.

Ngọn lửa vàng rực ngay lập tức bốc lên trên người Sư Hổ Kiếm Thánh. Quang diễm hừng hực, nóng bỏng và thần thánh bao phủ thân hình hắn làm hắn càng thêm hiên ngang. Trong tay hắn, thanh trọng kiếm đã dài quá bảy thước, rộng chừng thước rưỡi trong nháy mắt đã chuyển sang màu vàng.

Ba bước đầu hắn không đi nhanh, nhưng đến bước thứ tư, hắn đã lao tới. Tay phải lôi thanh trọng kiếm bên người, chạy băng băng về phía Đường Tam. Mỗi bước chạy tới, khí thế trên người hắn lại thêm cường thịnh, hoả diễm trên người càng thiêu đốt mãnh liệt hơn.

Trên khán đài, người chủ trì có chút kinh ngạc nhìn Sư Hổ Kiếm Thánh. Về vị này, nhìn qua bao nhiêu trận tranh tài của hắn, nó đã quá rõ ràng. Trạng thái trước mắt đây chính là hắn đang dùng toàn lực a! Công kích như vậy đối phương sẽ không thể chịu được, vậy là muốn trong ba phút kết thúc tranh tài sao? Không, không thể nào. Nếu thật sự xảy ra như vậy, nó sẽ bị trách phạt a!

"Chắc chắn" lần này chẳng lẽ thật sự chắc chắn sao?

Ngay khi Sư Hổ Kiếm Thánh bắt đầu phi nước đại thì Đường Tam cũng mở ra bộ pháp, cũng chạy nhanh về phía đối thủ. Bước chạy của họ có chút giống nhau, tốc độ tương tự nhau, cơ hồ cùng lúc nhảy lên cao, lao về phía nhau.

Quang diễm hừng hực màu vàng trên người Sư Hổ Kiếm Thánh bộc phát. Nhưng khi hắn bay lên không trung, tất cả quang diễm màu vàng giống như trăm sông đổ về một bể chảy xuôi vào trong thanh trọng kiếm. Thanh kiếm hoàng kim trong chớp mắt đã đánh xuống đỉnh đầu Đường Tam. Một kiếm này là tinh thần khí hợp nhất, huyết mạch cùng lực lượng kết hợp hoàn mỹ. Trong mơ hồ, người xem dường như nhìn thấy phía sau Sư Hổ Kiếm Thánh, toàn bộ không gian đã biến thành màu vàng và có một đầu mãnh thú to lớn ngửa mặt lên trời gào thét.

Đối mặt với một kiếm này, thân hình Đường Tam nhìn qua nhỏ bé như vậy, giống như một hạt bụi giữa một trời tràn ngập phong mang, trong chớp mắt sẽ hoàn toàn tiêu tán.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.