Chương trước
Chương sau
Năng lượng nóng bỏng kia tựa như lạc ấn trong cơ thể, nhất là ảnh hưởng cực lớn đến lạc ấn Lam Ngân Hoàng. Trên bề mặt lạc ấn Lam Ngân Hoàng có nhiều hơn một tầng lửa đỏ, ngay cả hình dáng dây leo cũng xuất hiện một chút biến hoá. Màu đậm hơn, giống như là bị nướng, thể tích nhỏ hơn nhưng sức bền thì cải thiện đáng kể, còn mang theo cảm giác nóng bỏng.

Không sai, rèn luyện có hiệu quả. Dưới nhiệt lượng nóng bỏng ở núi Thiên Dương rèn luyện, Lam Ngân Hoàng đang không ngừng tiến hoá. Thật không hổ là Thiên Dương Hoa chí dương chí cương a! Khí tức dương cương kia thậm chí làm lạc ấn Sư Hổ Kim Cương đều bị ảnh hưởng nhất định.

Bản thân Sư Hổ Kim Cương cũng là chí dương chí cương, được dương hoả Thiên Dương Hoa rèn luyện lại càng trở nên thuần tuý.

Sau khi tranh tài kết thúc, hắn có thể đề nghị Đại Miêu đến đó thử một chút. Mặc dù nơi đó bài xích Yêu Quái Tộc, nhưng với tu vi của Đại Miêu thì có thể kiên trì một đoạn thời gian, dù chỉ là một thời gian ngắn thì cũng tốt cho Đại Miêu tăng lên huyết mạch.

Sau khi suy tư, Đường Tam rất nhanh đã tiến vào trạng thái nhập định. Sau khi trời sáng hắn muốn đến một nơi khác, chính là núi Địa Âm của Địa Âm Thiên Tinh Hoàng.

Có dương liền có âm, có chí dương chí cương thì liền có chí âm chí nhu. Âm dương chung sức, cương nhu hài hoà, đây mới là văn võ chi đạo.

Đường Tam muốn đi đến địa bàn của hai vị Thiên Tinh Hoàng mạnh nhất để cảm thụ một chút ảo diệu của nó. Mặc dù chỉ một chút nhỏ nhưng hắn đã có không ít cảm ngộ, đối với Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng cũng có phán đoán nhất định.

Từ trên hội đấu giá ngày đó có thể nhìn ra, Địa Âm Thiên Tinh Hoàng hẳn là có quan hệ mật thiết với Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng.

Vừa rồi được năng lượng chí dương chí cương rèn luyện, sau khi trời sáng liền đi cảm thụ một chút năng lượng chí âm chí nhu có thể hỗ trợ lẫn nhau hay không, có thể mang đến cho hắn chỗ tốt hay không.

Giữa trưa, Đường Tam đi tới núi Địa Âm.

So với núi Thiên Dương tràn ngập màu đỏ chí dương thì núi Địa Âm lại âm trầm, cả ngọn núi đều đen kịt, cho người ta cảm giác rất khó chịu.

Đường Tam giao tiền, sau đó mới đi vào trong phạm vị núi Địa Âm. Số lượng người leo núi nơi này rõ ràng nhiều hơn núi Thiên Dương bên kia, nhưng mỗi người đều trùm một chiếc áo choàng đen như mực, bao bọc lấy toàn bộ bản thân không để lộ ra ngoài. Cũng không biết tại sao lại như vậy?

Trong bầu không khí u ám, Đường Tam nhảy lên bậc thang thứ nhất. Lập tức, những luồng khí âm hàn từ bốn phương tám hướng tuôn ra, xâm chiếm thân thể hắn.

Đường Tam phóng xuất Lam Ngân Hoàng. Hôm qua, năng lượng chí dương chí cương Lam Ngân Hoàng hấp thu vẫn chưa chuyển hoá hết, theo Đường Tam, Lam Ngân Hoàng hẳn có tác dụng nhất định ngăn cản những khí âm hàn này.

Nhưng ngay sau khi hắn phóng xuất Lam Ngân Hoàng, dây leo Lam Ngân Hoàng trên không trung đột nhiên cứng lại. Từng đạo âm khí ngưng thực từ trên trời giáng xuống, điên cuồng tràn vào bên trong Lam Ngân Hoàng.

Không tốt!

Đường Tam cơ hồ không chút do dự lùi xuống một bước, dù mất trắng mười nguyên tố tệ cũng không quan tâm.

Nhưng là, hắn đã chậm một bước. Chỉ nghe thấy một loạt tiếng "răng rắc" vang lên, dây leo Lam Ngân Hoàng đã bị nứt ra.

Ngay cả Lam Ngân Hoàng lạc ấn trong đan điền cũng có dấu hiệu rạn nứt, dường như muốn trực tiếp vỡ vụn. Sự thống khổ làm Đường Tam không nhịn được phun ra một ngụm máu. Âm Dương nhị khí trong cơ thể hội tụ, không những không dung hợp mà còn nhanh chóng va chạm.

Tại sao lại có thể như vậy? Đường Tam giật mình, nhưng cũng nhanh chóng đưa ra phản ứng. Hắn trong nháy mắt thi triển Thì Quang Biến, khiến cho mọi biến hoá của Lam Ngân Hoàng lạc ấn trở nên chậm chạp, sau đó lập tức quay người, nhanh chóng rời khỏi phạm vi núi Địa Âm.

Trong cung điện u ám.

Một lão phụ đứng trước cung điện, ngắm nhìn phương xa. Trên người toàn thân mặc một bộ đồ đen, chỉ để lộ ra đôi mắt màu xanh đậm.

Đột nhiên nàng cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt khẽ nheo lại toát ra vẻ khinh thường: "Lại có một tên ngốc đang nằm mơ. Chí dương chí âm nếu có dung hợp tốt như vậy thì Nhật Thần Đế Quốc đã sớm không có hai Chúa Tể." Nói xong, trong mắt nàng lại hiện lên một tia thống khổ, thở dài một tiếng, quay người đi đến cung điện màu đen.

Đường Tam thậm chí không lo mình có thể làm kinh động người khác, chỉ dặn dò xa phu một tiếng rồi tìm một góc không người, lập tức phát động Khổng Tước Biến, dùng không gian truyền tống trở về khách sạn Bạch Hổ với tốc độ nhanh nhất.

Hắn không nghĩ tới chính mình phải đối mặt với lực lượng bá đạo như vậy, lực lượng âm dương khi tiếp xúc với nhau liền có phản ứng lớn như thế.

Hơn nữa, thân thể hắn cũng sinh ra phản ứng liên tiếp, từ lạc ấn Lam Ngân Hoàng đến Huyền Thiên Công đều bị ảnh hưởng. Bị Âm Dương nhị khí trùng kích liên tục, thậm chí hồn hạch của hắn cũng bắt đầu bất ổn.

Quá bá đạo! Đây chỉ là một chút lực lượng trên núi của hai vị Thiên Tinh Hoàng thôi, với năng lượng ôn hoà của Huyền Thiên Công cũng không thể điều hoà, còn sinh ra biến hoá lớn như vậy.

Trong tình huống bất ngờ, trạng thái này quả thực khó tưởng tượng được. Làm sao bây giờ?

Tráng sĩ đoạn tay sao? Lập tức bỏ đi lạc ấn Lam Ngân Hoàng là lựa chọn tốt nhất.

Vứt bỏ lạc ấn này cùng một phần Huyền Thiên Công bị nhiễm để giải quyết vấn đề. Nhưng làm như vậy, tu vi của Đường Tam sẽ hạ xuống một phần, mà hắn lập tức phải tham gia Tổ đình tinh anh đại tái nên điều này là không thể!

Nhưng nếu không vứt bỏ thì làm thế nào bây giờ? Cưỡng ép hấp thu có thể hoá giải được sao? Hai cỗ năng lượng này tương phản và quá bá đạo, bọn nó ở cùng một chỗ chỉ có thể xung đột, cơ hồ không có khả năng hoà hợp.

Đường Tam đã thử nghiệm dùng Thì Quang Biến làm chậm tốc độ của bọn chúng, nhưng vẫn như cũ không thể giải quyết được, không gian cắt chém cũng không thể chặt đứt hoàn toàn liên hệ giữa chúng.

Ngay cả hai loại năng lượng cường đại như thời gian, không gian đều không giải quyết được chuyện này, hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp gì có thể giải quyết vấn đề giữa bọn chúng.

Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng cùng Địa Âm Thiên Tinh Hoàng là bằng hữu sao? Thuộc tính của hai người bọn họ tương khắc đến trình độ này, nếu là bằng hữu, chẳng phải lúc nào cũng va chạm mạnh sao?

Tráng sĩ đoạn tay đi! Đường Tam cho tới bây giờ đều không phải là một người thiếu quyết đoán, trong hai lựa chọn sẽ chọn việc an toàn hơn, dù tu vi tổn thất cũng bất chấp.

Ngay khi hắn chuẩn bị cưỡng ép bỏ đi lạc ấn Lam Ngân Hoàng thì đột nhiên hắn nhìn thấy lạc ấn xếp ở vị trí đầu tiên của mình.

Vòng xoáy hắc bạch song sắc bình ổn xoay tròn, là lạc ấn duy nhất không bị ảnh hưởng bởi Âm Dương nhị khí, giống như là một người thờ ơ lạnh nhạt, ở nơi đó tự mình vận chuyển. Đúng vậy, vẫn còn có nó a!

Đúng thế, thời gian, không gian không cách nào cải biến cục diện chí dương chí âm đối lập nhưng vận khí thì sao?

Nghĩ tới đây, Đường Tam không do dự nữa, lập tức dẫn động Thần Thức, thi triển Cát Hung Lưỡng Cực lĩnh vực.

Quang mang song sắc đồng thời từ trên người hắn lặng yên toả ra, lấy thân thể hắn làm trung tâm, hiện lên trong phạm vi đường kính hai thước.

Lập tức, khí vận trên người Đường Tam bắt đầu biến hoá, hai loại khí chí âm chí dương mặc dù vẫn đang xung đột, nhưng đã có cải biến.

Âm Dương nhị khí tựa hồ khi va chạm đột nhiên trượt qua nhau. Cả hai đan xen vào nhau tạo thành một vòng xoáy. Mặc dù vẫn xung đột nhưng vòng xoáy mang theo lực xoay tròn, làm va chạm giữa hai khí không còn mãnh liệt như lúc đầu.

Có cơ hội! 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.