Chương trước
Chương sau
Đường Tam cười nói: "Sư tỷ còn nhớ rõ lúc trước ta đã nói gì không? Phải không ngừng tăng lên cường độ thân thể. Khi phi hành, cường độ thân thể ngươi càng cao thì càng có thể làm được những động tác phức tạp. Đây cũng là lý do ta để ngươi đến núi Bất Tử tu luyện, xem có thể rèn luyện thân thể, tăng lên cường độ hay không. Dạy ngươi phi hành không có vấn đề. A, đúng rồi, đồng đội của ta khi thi đấu hai người không phải là Đại Miêu, là ai thì chờ một lúc các ngươi sẽ biết. Nhưng ở trước mặt nàng, các ngươi nhớ kỹ phải gọi ta là Tu La. Nàng còn không biết thân phận thực sự của ta."

"Thần bí như vậy? Còn chưa muốn nói sao?" Trình Tử Chanh bĩu môi, nhưng nghĩ đến Đường Tam đã đồng ý dạy mình phi hành thì lại trở nên vui vẻ. Hôm qua khi Đường Tam thi triển Kim Bằng Biến, thể hiện ra kỹ năng phi hành thực sự làm nàng hoa mắt thần mê. Nhất là những lần chuyển hướng không thể thành có thể, thực sự là quá đẹp.

"Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi." Trương Hạo Hiên nói, "Chúng ta tách ra đi, tránh để người khác biết quan hệ của chúng ta với Đường Tam. Đường Tam, ngươi đi trước đi, chúng ta sẽ theo sau."

"Vâng, lão sư."

Mọi người tạm thời chia ra, Đường Tam tự mình rời đi, vẫn như cũ đón xe ngựa tới quảng trường Tổ đình.

"Ca, ngươi ở chỗ nào?" Hắn còn chưa tới nơi thì máy truyền tin đột nhiên vang lên, truyền đến thanh âm của Mỹ công tử.

"Ta vẫn đang trên đường, hẳn là sắp tới, ngươi đợi ta ở cửa ra vào đi." Đường Tam ôn nhu nói.

Mỹ công tử trả lời: "Được."

Không biết vì sao, Đường Tam cảm thấy hôm nay khi Mỹ công tử gọi mình là ca dường như tự nhiên hơn rất nhiều. Chẳng lẽ là vì đã gặp qua cha mẹ sao? Xem ra sau khi trở về, Khổng Tước Đại Yêu Vương không nói điều gì xấu về mình với nàng. Cũng đúng thôi, mình đã lập huyết thệ, còn có gì để nói chứ. Vì nàng, lập bao nhiêu lần huyết thệ cũng không sao, dù thế nào mình cũng không bao giờ vi phạm lời thề đó. Rất nhanh, xe ngựa đã tới lối vào quảng trường. Đường Tam xuống xe đã thấy Mỹ công tử thanh tú động lòng người đang đứng chờ.

Hôm nay nàng mặc chiếc váy dài trắng như tuyết và áo choàng lông chim, đẹp không gì sánh được.

Các tuyển thủ đang xếp hàng vào đấu trường khi nhìn thấy nàng, ánh mắt của họ sẽ dừng lại một lúc. Đương nhiên bọn họ cũng không dám dừng quá lâu, dù sao Mỹ công tử đã thể hiện ra thực lực khá cường hãn. Vận khí của nàng không kém như Đường Tam, ở hạng mục thi đấu cá nhân khá suôn sẻ. Nhưng tổ của nàng nhiều người nên nàng cần thắng hai trận nữa mới có thể đứng đầu tiểu tổ.

Đường Tam bước nhanh đến bên cạnh nàng, mỉm cười nói: "Để ngươi chờ lâu rồi. Chúng ta vào thôi."

"Ừ." Mỹ công tử nhẹ gật đầu, cùng hắn sóng vai đi vào bên trong.

"Thật xin lỗi, ca ca." Mỹ công tử nhẹ giọng nói.

"Sao vậy?" Đường Tam kinh ngạc quay đầu nhìn nàng.

"Hôm qua phụ thân ta đến tìm ngươi gây rắc rối, còn để ngươi lập huyết thệ. Ta cũng không biết sẽ như vậy, thật xin lỗi!" Thanh âm Mỹ công tử tràn đầy áy náy.

Đường Tam cười nói: "Ta còn tưởng chuyện gì chứ, hoá ra là chuyện này sao. Không có gì, ta lập huyết thệ trước mặt hắn vốn là chuyện ta nhất định sẽ làm. Như vậy cũng rất tốt, ít nhất người thân của ngươi không phản đối, cũng không lo lắng ta giúp ngươi là có mục đích. Thần phục muội muội thì như thế nào? Đây chính là ta nguyện ý."

"Đừng có nói thần phục như vậy. Ta không thích điều này." Mỹ công tử đột nhiên nghiêm mặt nói.

Đường Tam chậm rãi nói: "Không có việc gì, đừng nghĩ nhiều như thế. Ta biết ngươi sẽ không nô dịch ta, nhưng đã lập huyết thệ thì không thể thu hồi, không phải sao? Ngươi hãy coi đây là tình thương của ca ca dành cho muội muội. Ta thấy chuyện này cũng rất tốt, có thể để ngươi giảm đi chút lo lắng, dù sao tới bây giờ ta vẫn chưa cho ngươi nhìn thấy khuôn mặt của ta, coi như đây là một phần bồi thường."

Mỹ công tử nhìn Đường Tam với ánh mắt phức tạp, mặc dù trên mặt hắn đang mang mặt nạ, nhưng ánh mắt hắn rất sáng, và trong đó, Mỹ công tử chỉ nhìn thấy chính mình.

Nàng thấy thật là áy náy. Đối với người toàn tâm toàn ý với mình, vậy mà trước đó mình vẫn luôn lo lắng cùng đề phòng hắn. Bây giờ người ta ngay cả huyết thệ cũng đã phát, chính là không còn gì phải nghi ngờ, nhưng nàng lại cảm thấy có chút không ổn.

Đường Tam nói: "Được rồi, tập trung tinh thần, chúng ta chuẩn bị thi đấu. Đối thủ phía sau khẳng định còn mạnh hơn, chúng ta phải liên tục đối mặt với cường địch. Trận đấu hôm qua làm ta bị thương nhẹ, vẫn chưa khôi phục tốt. Hôm nay ngươi làm chủ công nha."

"Ân, giao cho ta đi. Ta trước đó vẫn chưa dùng toàn lực, hôm nay một mình ta đánh cũng được." Mỹ công tử lập tức nghiêm túc nói.

Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Đường Tam trong lòng giật mình. Một mình ngươi cũng được, vậy thì ta làm gì? Như vậy sao được? Bất quá, hắn tin tưởng lời của Mỹ công tử. Tốc độ phát triển của nàng rất nhanh, thực lực bây giờ của nàng đạt đến trình độ gì Đường Tam cũng không thể khẳng định, nhưng từ việc Khổng Tước Đại Yêu Vương hoàn toàn xác định để nàng làm người thừa kế của mình có thể thấy, lần bế quan với Khổng Tước Đại Yêu Vương hẳn có ý nghĩa vô cùng trọng yếu, từ đó khiến Mỹ công tử có tư cách kế thừa vương vị.

Thi đấu hai người mặc dù nhiều người dự thi nhưng đào thải rất nhanh. Số trận chiến so với thi đấu cá nhân thì ít hơn một chút. Chỉ cần chiến thắng hai đối thủ nữa, bọn hắn liền đứng đầu tiểu tổ, bước vào vòng chung kết. Đây là vận khí của bọn họ chưa đủ tốt, nằm ở tổ tương đối nhiều người. Nếu ở tổ ít hơn thì chỉ cần thắng trận hôm nay là có thể tiến vào 16 người đứng đầu.

Bọn họ vẫn như cũ là người đầu tiên ra sân, cho nên không cần đến khu vực chờ, đến thẳng chỗ chờ lên sân là được.

"Chuẩn bị." Rất nhanh đã truyền đến thanh âm của trọng tài.

Đường Tam quay đầu nhìn Mỹ công tử, Mỹ công tử gật đầu với hắn. Ngay sau đó, ánh mắt của nàng tràn đầy chiến ý mãnh liệt.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Đường Tam hơi sững sờ, hiện tại nàng có phần giống với kiếp trước. Nhưng ở kiếp này, nàng tự chủ hơn và gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Kiếp trước, nàng luôn ở bên cạnh mình, làm bạn cùng mình, thậm chí vì mình mà hiến tế sinh mệnh. Vậy thì kiếp này, mình sẽ chăm sóc nàng thật tốt, vĩnh viễn đứng ở bên cạnh nàng.

Hai người đi lên đài thi đấu. Bọn họ không chú ý là, so với hai trận trước, hôm nay khi ra sân, khoảng cách giữa bọn họ rõ ràng gần hơn một chút, tựa như mối quan hệ của bọn họ vậy.

Lúc này ở đối diện với bọn họ, hai tên đối thủ đã xuất hiện.

Khi Đường Tam và Mỹ công tử nhìn thấy cặp đối thủ này thì sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.

Đối diện cũng là một nam một nữ, hơn nữa cũng là hình dáng nhân loại. Nhìn từ bên ngoài, đây không khác gì là một trận nội chiến giữa nhân loại với nhau.

Trên trán nam tuyển thủ có một khối lân phiến hình thoi màu xanh biếc, tản ra ánh sáng màu xanh lục mờ nhạt, đây là điểm duy nhất khiến hắn khác nhân loại. Con ngươi của hắn thỉnh thoảng sẽ biến thành hình dọc, thân cao chừng hai mét, dáng người cân xứng, tướng mạo anh tuấn. Hắn mặc trang phục màu xanh, phía sau còn có một áo choàng lớn màu xanh biếc, nhìn qua ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ đường hoàng.

Còn nữ tử đứng sóng vai với hắn, người mặc một váy dài màu lửa đỏ, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với chiếc áo choàng xanh biếc của đồng bạn. Mái tóc đỏ sậm xoã sau lưng, thân hình nóng bỏng, nhìn qua gợi cảm mà quyến rũ. Nhưng nét quyến rũ của nàng khác với Hồ tộc, nàng mạnh mẽ hơn và dường như có hoả diễm kỳ lạ đang nhảy múa trong đôi mắt nàng. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.