"Hắc hắc hắc, có nhận thua hay không? Ngươi vừa mới nói là có thể trực tiếp bắt đầu. Đây gọi là binh bất yếm trá."
"Ngươi sao có thể như vậy?" Đường Tam kinh ngạc nói.
Mỹ công tử ở sau lưng hắn, gắt gao dùng cánh tay ôm chặt cổ hắn, đắc ý nói: "Đã nói là binh bất yếm trá, ngươi có nhận thua không?"
Cảm thụ được nàng từ phía sau ôm lấy mình, cảm thụ được mùi hương và hơi ấm trên cơ thể nàng, Đường Tam không hề vội vàng, "Nhận thua thì sao? Không nhận thua thì sao?"
Mỹ công tử sửng sốt, làm sao? Ta cũng không biết phải làm sao?
"Nói như vậy, ngươi vẫn không phục?" Mỹ công tử hỏi.
"Không phục lắm." Đường Tam nói.
Mỹ công tử nói: "Ta có thể dùng lực."
Đường Tam giãy giụa một hồi, cảm thấy thân thể hai người càng dán chặt hơn.
"Tiểu Mỹ, ta có thể nhận thua, nhưng nàng đáp ứng ta một chuyện, được không?" Đường Tam nói.
"Chuyện gì?" Mỹ công tử tò mò hỏi.
Đường Tam nói: "Phương thức này chỉ được dùng với một mình ta."
"Hả?" Mỹ công tử ngẩn người, "Ngươi có ý gì?"
Đường Tam than nhẹ một tiếng, "Thật ra thì rất thoải mái."
Mỹ công tử ngẩn ngơ, theo bản năng cúi đầu nhìn mình lại thấy mình và hắn dính sát ở một chỗ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, bỗng buông lỏng tay, đẩy hắn ra một chút.
"Ngươi, ngươi lưu manh ..."
Đường Tam bất đắc dĩ nói: "Là ai ôm ai? Ai lưu manh chứ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-5-trung-sinh-duong-tam-2/2146155/chuong-786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.