Chương trước
Chương sau
Nham Tương Xích Hải bao phủ một khu vực rộng lớn, càng đi sâu vào trong thì Hoả nguyên tố trong không khí càng nồng đậm.

Điều này mang đến cho Đường Tam cảm giác kỳ lạ, giống như hắn đang được hoả diễm ôm ấp, ngay cả Hoả nguyên tố xung quanh cũng không ngừng thấm vào cơ thể hắn.

Hắn có cảm giác, dù mình không có huyết mạch Bất Tử Hoả Phượng thì cũng sẽ không bị những Hoả nguyên tố này làm bị thương. Hơn nữa, chúng dường như còn có năng lực đồng hoá, chuyện này còn kỳ lạ hơn khi thử đồng hoá chính mình.

Thật sự là một loại năng lượng thần kỳ!

Đương nhiên với tu vi của hắn thì nhất định sẽ không bị đồng hóa, nhưng hắn có thể cảm giác được loại đồng hoá này không có hại, mà giống như đang bảo hộ hắn. Bởi vì nếu một sinh vật nhỏ yếu đi vào Nham Tương Xích Hải thì sẽ rất khó sống nếu không được Hoả nguyên tố đồng hoá huyết mạch. Quá trình đồng hoá này có thể dùng từ "tẩy lễ" để hình dung.


Hoả Chiếu thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Đường Tam, thấy vẻ mặt hắn vẫn như cũ, màu tóc và màu mắt không có gì thay đổi, trong lòng hắn ta không khỏi kinh ngạc.

Hỏa Chiếu nhịn không được nói với Đường Tam: "Chúng ta càng đi sâu vào trong thì nhiệt độ càng cao. Hoả nguyên tố ở Nham Tương Xích Hải sẽ bảo vệ sinh vật đi tới nơi này, ngươi không cần kháng cự. Được Hoả nguyên tố thủ hộ, sau khi ngươi rời khỏi phạm vi Nham Tương Xích Hải thì Hoả nguyên tố sẽ tự động rời khỏi thân thể ngươi, ngươi sẽ dần khôi phục lại bộ dáng nguyên bản."

Đường Tam tò mò hỏi: "Vậy các ngươi thì sao? Nếu các ngươi rời khỏi Nham Tương Xích Hải thì sẽ như thế nào?"

Hỏa Chiếu lại lắc đầu, có chút kiêu ngạo nói: "Chúng ta là con dân của Hoả Thần, vĩnh viễn thủ hộ nơi này. Chúng ta sẽ không dễ dàng rời khỏi đây, cho nên, ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì khi chúng ta rời khỏi."


Đường Tam gật đầu, đúng là Hỏa Lê tộc tương tự nhân loại này rất phụ thuộc vào Hoả nguyên tố. Nếu bọn họ rời khỏi đây thì đoán chừng có ảnh hưởng không nhỏ tới bọn họ.

Hoả nguyên tố phun ra phía sau thuyền, đẩy thuyền nhỏ rẽ sóng mà đi. Đường Tam phát hiện, dưới đáy thuyền có một thứ giống như pháp trận, chính pháp trận này đã điều động Hoả nguyên tố, đẩy thuyền về phía trước, để cho thuyền chạy với tốc độ cao. Mà pháp trận có thể hấp thu năng lượng từ Nham Tương Xích Hải, không cần tiêu hao lực lượng của các vị Hỏa Lê tộc trên thuyền. Bọn họ chỉ cần dẫn hướng và duy trì pháp trận mở ra là được.

Giống như Hỏa Chiếu nói, càng đi sâu vào trong Nham Tương Xích Hải thì nhiệt độ càng cao. Hai mắt chỉ nhìn được những nơi ở gần, những nơi xa hơn một chút thì ánh sáng bị biến dạng do nhiệt độ cao nên khó nhìn rõ.


Nhiệt độ tăng lên như vậy đương nhiên không gây hại gì cho Đường Tam, thậm chí huyết mạch Bất Tử Hoả Phượng trong cơ thể càng thêm hưng phấn. Thông qua hấp thu Hoả nguyên tố tinh khiết ở nơi đây, huyết mạch chi lực có dấu hiệu tiến hoá.

Mặc dù tu vi hiện tại của Đường Tam đã tăng lên Thập Nhất giai, nhưng đa số huyết mạch chi lực của hắn đều ở trạng thái Thập giai.

Đây là chuyện không có cách nào khác. Khuyết điểm lớn nhất của Yêu Thần biến là nó bị giới hạn bởi nồng độ huyết mạch. Chỉ có Đường Tam, người ngưng tụ ra hai huyết mạch siêu cấp mới có thể thông qua tu luyện của bản thân mà tăng lên, dù sao đó là huyết mạch trước nay chưa từng có do hắn sáng tạo ra.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, theo cảnh giới tăng lên, chỉ có Kim Mông Biến và Hỗn Độn Lam Ngân Hoàng tăng lên tới Thập Nhất giai.
Mà lúc này, được Hoả nguyên tố tinh khiết ở ngoại giới kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn cảm thụ rõ ràng huyết mạch Bất Tử Hoả Phượng của mình không ngừng tăng lên. Hắn thậm chí cảm thấy, nếu mình ở lại đây tu luyện thì không lâu sau, huyết mạch Bất Tử Hoả Phượng có thể tăng lên Thập Nhất giai.

Nước biển phía trước đã chuyển dần từ màu đỏ nhạt sang màu đỏ thẫm, càng về sau càng đậm.

Đường Tam dùng Thần Thức cảm giác và phát hiện, đi sâu vào trong, sinh vật trong Nham Tương Xích Hải trở nên ít hơn, nhưng bất kỳ sinh vật nào hắn cảm ứng được đều mạnh hơn rất nhiều sinh vật ở bên ngoài, hầu như đều là Lục giai trở lên, thậm chí có một số đã đạt đến Cửu giai.

Những sinh vật biển biến dị này phát triển rất mạnh ở đây. Trong Nham Tương Xích Hải, bọn chúng giống như thực thể năng lượng, không ngừng hấp thu Hoả nguyên tố và liên tục tản ra khí tức sinh mệnh của chính mình. Đến nơi này, Đường Tam cũng cảm giác được khí tức sinh mệnh bọn chúng tản ra đang ngưng tụ và đi sâu vào trong Nham Tương Xích Hải, hiển nhiên có vật gì đó đang hấp thu những sinh mệnh năng lượng này.
Không hề nghi ngờ, đây là một vòng tuần hoàn kỳ diệu. Trong phạm vi này, Hoả nguyên tố nuôi dưỡng tất cả sinh vật, sinh mệnh năng lượng bọn nó sinh ra lại hồi quỹ cho Nham Tương Xích Hải, để Nham Tương Xích Hải phóng thích Hoả nguyên tố thân hoà hơn, do đó có thể hấp thu liên tục.

Những sinh vật này lớn lên, vì vậy chúng phóng thích sinh mệnh năng lượng mạnh hơn, và nó có thể duy trì cân bằng sinh thái trong Nham Tương Xích Hải tốt hơn.

Thật sự là một nơi kỳ lạ!

Bởi vì thế giới to lớn không thiếu cái lạ, nếu không đi ra bên ngoài thì không thể khám phá một thế giới kỳ dị như vậy chỉ bằng trí tưởng tượng.

Đường Tam cũng phát hiện khi đi sâu vào trong Nham Tương Xích Hải, tinh thần của các vị Hỏa Lê tộc trên thuyền trở nên vô cùng phấn chấn, hiển nhiên là vì được Hoả nguyên tố tinh khiết ôn dưỡng, trạng thái của bọn họ trở nên tốt hơn, thậm chí tu vi cũng có chỗ tăng lên.
Bị Hoả nguyên tố ảnh hưởng, ngay cả tốc độ của thuyền nhỏ cũng nhanh hơn. Tất cả những điều này thật kỳ lạ. Hoả nguyên tố là tất cả thế giới này, tất cả đều dựa vào nó mà tồn tại.

Nếu không phải Đường Tam hoàn toàn khẳng định ở vị diện này không có Thần Cách nào khác ngoài hắn thì hắn thật sự cảm thấy nơi này có một Hoả Thần.

So với Vô Tận Lam Hải, diện tích của Nham Tương Xích Hải chỉ là giọt nước trong hải dương. Nước biển dần chuyển sang màu đỏ sẫm, vì vậy ánh sáng xung quanh đều trở nên mờ mịt. Dần dần, Đường Tam cảm thụ được chỗ hạch tâm của Nham Tương Xích Hải.

Trong phạm vi Nham Tương Xích Hải không có lục địa, nhưng hắn cảm giác được dưới mặt biển có một ngọn núi lửa cực lớn với nham thạch đang nóng chảy.

Một vùng sương mù dày đặc và rộng lớn xuất hiện trước mặt bọn họ, chúng được sinh ra sau khi nham thạch nóng chảy tiếp xúc với nước biển.
Làn sương này dâng lên cao, che khuất ánh nắng khiến ánh sáng phía dưới trở nên mờ ảo. Toàn bộ thế giới dường như đều biến thành màu đỏ sẫm.

Điều kỳ lạ là, sương mù không ảnh hưởng đến tầm nhìn trên Nham Tương Xích Hải. Tuy rằng nhiệt độ ở chỗ này cao hơn, nhưng ánh sáng không bị biến dạng nhiều như bên ngoài, vẫn có thể nhìn được rõ ràng.

Bọn họ gặp được thuyền nhỏ khác, tình hình trên thuyền nhỏ cũng gần giống bọn họ, đều có một tiểu đội Hỏa Lê tộc.

Hỏa Chiếu lấy ra một chiếc tù và màu đỏ thẫm, đưa lên miệng thổi, tù và phát ra tiếng "vù vù".

Từ chỗ rất xa, Đường Tam cảm giác được một cỗ Thần Thức đang quét về phía bọn họ. Cường giả Thần cấp! Không hề nghi ngờ, Hỏa Lê tộc có cường giả Thần cấp.

Đối với điều này, Đường Tam không cảm thấy ngoài ý muốn. Hỏa Lê tộc có thể thủ hộ Nham Tương Xích Hải, nếu nói không có cường giả Thần cấp thì mới là quái dị.
Đường Tam không thu liễm Thần Thức của bản thân, mà bình tĩnh phóng thích Thần Thức bên ngoài cơ thể, bày tỏ thiện ý của mình.

Phía xa đột nhiên sáng lên một hào quang màu đỏ vàng, nó lập tức tăng tốc, giống như một ngôi sao băng bay thẳng đến chỗ nhóm Đường Tam, tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với Hỏa Chiếu dùng Hoả nguyên tố phi hành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.