Chương trước
Chương sau
Một tia sát ý hiện lên trong mắt Kim Thành Ngô, không hề nghi ngờ, Đường Tam hoàn toàn chiếm lý. Thân là một Thành chủ, khi đến thăm một chủ thành khác lại gặp phải sự đối xử bất công, hắn không nói đến chuyện này mà chỉ luận sự. Nếu thật sự đến Tổ đình, ngay cả Hoàng Giả cũng không thể bao che cho Kim Cương Tinh tộc, ai bảo bọn họ làm sai trước?

Hơn nữa, Kim Cương Tinh tộc ở Nhật Thần Đế Quốc vốn có thanh danh không tốt lắm. Hiện tại Thụ Tổ thức tỉnh, Hoàng Giả ở Nhật Thần Đế Quốc đứng bên bọn họ không có mấy người. Về phần Hoàng Giả bên Thiên Vũ Đế Quốc, bọn họ chắc chắn sẽ không lội trong vũng bùn.

"Chuyện này ta sẽ báo cáo với miện hạ, để miện hạ quyết định. Nhưng bây giờ, tộc trưởng đang ở thành Kim Cương, lại gϊếŧ tộc nhân trong thành. Thành Kim Cương không chào đón những vị khách như vậy. Xin đừng ở lại đây và rời khỏi thành ngay lập tức."


Kim Thành Ngô cũng biết bọn họ không có lợi khi đến Tổ đình, bây giờ hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, về sau như thế nào thì cần Kim Cương Thiên Tinh Hoàng tự mình định đoạt.

Đuổi nhóm Đường Tam đi là lựa chọn tốt nhất trước mắt. Hắn thật sự không thể công kích một Thành chủ ở đây. Dù có đánh thắng, nếu chuyện này truyền đi thì Tổ đình tuyệt đối không ngồi im và bỏ qua.

Nghe Kim Thành Ngô nói, các vị trưởng lão Lam Kim Thụ tộc không khỏi hơi thả lỏng. Đã gϊếŧ một tên Tinh Vương, bọn họ chiếm tiện nghi lớn, đối phương lại để bọn họ đi. Ngẫm lại thì khi đến Tổ đình nói rõ thì bọn họ cũng không thua thiệt. Tộc trưởng thật là lợi hại!

Nhưng khiến bọn họ không nghĩ tới là, Đường Tam vẫn ngồi ở đó như trước, thậm chí không có ý muốn đứng dậy.


"Nếu quý tộc không chào đón chúng ta, đợi chúng ta làm xong việc tự nhiên sẽ rời đi."

"Làm xong việc?" Kim Thành Ngô sững sờ, trong lòng thầm kêu không ổn. Gia hoả này còn muốn làm gì nữa?

Không đợi Kim Thành Ngô suy nghĩ quá nhiều, đôi mắt Đường Tam đã sáng lên quang huy màu vàng lam. Hắn trầm giọng nói: "Xin mời, ý chí Thụ Tổ."

Lời vừa nói ra, một ánh sáng vàng lam sáng chói phát ra từ người hắn, bao phủ tất cả các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc ở bên trong.

Sau đó, lạc ấn Thụ Tổ trên người các trưởng lão nở rộ quang mang, khí tức của bọn họ nhanh chóng kết nối với Đường Tam, bao gồm của Thần Thức và huyết mạch.

Một luồng khí tức sinh mệnh dày đặc bộc phát, quang mang màu vàng lam chói mắt trực tiếp xuyên thủng mái nhà, biến toà nhà thành đống tro tàn. Quang huy sáng chói phóng lên trời, trong nháy mắt đã lên cao nghìn mét. Quang mang màu vàng lam trên không mở rộng, hoá thành quang ảnh cực lớn.


Khi quang mang màu vàng lam mới bay lên, Kim Thành Ngô còn muốn ngăn cản, nhưng hắn vừa mới động thì cảm giác được không gian xung quanh mình trở nên đặc dính, một cỗ khí tức vô cùng uy nghiêm trấn áp khiến hắn không thể động đậy. Các Đại Tinh Vương, Tinh Vương Kim Cương Tinh tộc khác cũng như thế, tất cả đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn dịch quán tan thành mây khói trong chớp mắt, quang mang màu vàng lam nhảy vào không trung.

Quang mang màu vàng lam mở rộng ra phía ngoài, hoá thành hình cây. Quang ảnh Thụ Tổ dần trở nên rõ ràng, khí tức sinh mệnh nồng đậm đến tận cùng khiến các loài thực vật ngoài thành Kim Cương không tự chủ được mà tách ra ánh sáng sinh mệnh tương hợp với nó.

Trong thành Kim Cương, các Tinh Quái hệ thạch đều cảm nhận được khí tức sinh mệnh khổng lồ và sinh mệnh lực của mình đang trào ra bên ngoài. Quang ảnh màu vàng lam cực lớn hấp thu năng lượng sinh mệnh trên người bọn nó, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng vẫn khiến bọn nó kinh hãi và không hiểu được đang có chuyện gì xảy ra.
"Thụ Tổ chiếu rọi, tộc nhân trở về." Thanh âm Đường Tam vang vọng khắp thành Kim Cương, bao trùm đến từng góc nhỏ.

Từng điểm quang mang màu vàng lam bắt đầu từ cành của quang ảnh Thụ Tổ, rơi xuống thành Kim Cương.

Rất nhanh, từng đạo quang mang màu vàng lam từ trong thành Kim Cương nổi lên, hoá thành các bóng cây hư ảo. Những bóng cây này có lớn có nhỏ, nhưng đều tản ra ánh sáng vàng lam.

"Đón bọn họ trở về." Đường Tam trầm giọng nói.

Từng thân ảnh bay ra khỏi quang ảnh Thụ Tổ, chính là 12 vị trưởng lão.

Cành cây rơi xuống, đất rung núi chuyển. Lúc này, bọn họ hóa thành từng cành cây và bay về nơi có quang ảnh Lam Kim Thụ tộc.

Từng thân ảnh màu vàng lam được giải cứu, trở lại bên trong quang ảnh Thụ Tổ.

Có hàng trăm quang ảnh như vậy, hầu hết đều rất yếu, chỉ còn lại thân cây hoặc cành cây, còn giữ được nguyên vẹn thân thể thì chưa đến một phần mười.
Kim Thành Ngô nhìn tàn tích của đám người Lam Kim Thụ tộc được mang về, sắc mặt rốt cuộc đã đại biến.

Thụ Tổ, thực sự là sức mạnh của Thụ Tổ. Lam Kim Thụ tộc lại có thể mang sức mạnh Thụ Tổ từ trong thành Kiến Mộc ra ngoài. Sức mạnh kinh khủng như vậy, dù là miện hạ cũng có thể chống lại lại được sao?

Quan trọng hơn là, Tổ đình đã thông cáo để các tộc phóng thích tộc nhân Lam Kim Thụ tộc, trả lại cho thành Kiến Mộc. Lúc trước hắn còn khẳng định với Đường Tam trong thành Kim Cương không có giam giữ tộc nhân Lam Kim Thụ tộc. Nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mắt, hắn không thể không thừa nhận.

Quang huy Thụ Tổ kéo dài trong năm phút, tất cả tộc nhân Lam Kim Thụ tộc dù đã chết hay còn sống trong thành Kim Cương đều được mang về.

Khi quang huy Thụ Tổ dần thu liễm, ánh mặt trời chiếu vào khu đất trống lúc đầu vốn là dịch quán, thì Đường Tam và 12 vị trưởng lão lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Kim Thành Ngô và các cường giả Kim Cương Tinh tộc.
Sắc mặt Đường Tam trầm như nước, các trưởng lão thì đau buồn và phẫn nộ.

Bên cạnh bọn họ là những cành cây, thân cây không trọn vẹn. Cho dù là hơn 10 tộc nhân còn sống thì thân thể đã bị tàn phá đến không chịu được và không hề có sức sống.

Không hề nghi ngờ gì nữa, năng lượng sinh mệnh của bọn họ đều bị Kim Cương Tinh tu luyện trong thành hấp thu và phá huỷ.

Đây là những tồn tại vẫn còn năng lượng sinh mệnh, có thể cảm nhận được bằng ý chí Thụ Tổ. Còn các tộc nhân đã hoàn toàn chết đi, mất đi toàn bộ năng lượng sinh mệnh và hoá thành tro bụi thì ý chí Thụ Tổ rất khó cảm nhận được.

Thụ Tổ đã ngủ say nhiều năm, đã có bao nhiêu tộc nhân Lam Kim Thụ tộc chết trong thành Kim Cương này? Đã có bao nhiêu Kim Cương Tinh dùng năng lượng sinh mệnh của bọn họ để tẩm bổ bản thân?
Kim Thành Ngô cảm thấy cơ thể mình đã có thể cử động, nhưng lúc này, hắn đã có chút hoảng loạn. "Lam Kim tộc trưởng, chuyện này ta có thể giải thích. Những thứ ngươi tìm được này đều là người dân tàng trữ riêng, không liên quan gì đến thành phố." Hắn vội vàng giải thích.

Đường Tam lạnh nhạt nói: "Không liên quan? Thần Thức của ta đã in sâu vào nguồn gốc của các tộc nhân, trong đó, hơn một phần ba là đến từ Phủ Thành chủ. Ngươi giải thích thế nào?"

Những lời này nói ra khiến Kim Thành Ngô á khẩu không trả lời được.

"Súc sinh, các ngươi là súc sinh!" Cận Miểu Sâm lúc này ngồi xổm bên người những tộc nhân vẫn còn thân thể nhưng bị cụt tay chân, khóc không thành tiếng.

Nếu lúc trước Đường Tam đánh chết Hoả Kim Cương Tinh Vương vì tên kia chủ động công kích hắn, đồng thời đánh chết nhiều Tinh Quái thuộc tính Hoả còn có chút quá đáng thì giờ khắc này, chứng cứ bày ra trước mắt, người trong thành Kim Cương không còn lời gì để nói.
Lam Kim Thụ tộc là tài nguyên năng lượng sinh mệnh trân quý nhất ở Nhật Thần Đế Quốc, đây là điều mọi chủng quần đều biết, ngay cả Thiên Vũ Đế Quốc bên kia cũng biết. Nhưng dù nói thế nào, Lam Kim Thụ tộc nắm trong tay một chủ thành, còn là truyền thừa Thụ Tổ.

Nhất là khi Tổ đình vừa thông cáo, hơn nữa Kim Thành Ngô còn chắc chắn nói trong thành Kim Cương không có bắt người Lam Kim Thụ tộc. Hiện tại, sự thật bày ra trước mắt khiến hắn không thể nói xạo được nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.