Chương trước
Chương sau
Trong phòng không chỉ có một mình nàng, mẹ của nàng, Tô Cầm a di cũng ở đó. Trước đây rất lâu Tô Cầm đã ở Tổ đình, đoàn tụ với Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng. Lần này con gái đến đây nên muốn đến gặp nàng ngay.

Nhìn thấy Đường Tam, khí chất Thành chủ của Mỹ công tử lập tức bị phá hư vì mân mê đôi môi đỏ mọng của nàng.

Đường Tam trước tiên gật đầu chào hỏi Tô Cầm, "A di."

"Ngươi cũng tới Tổ đình rồi, Tiểu Mỹ nói mấy tháng gần đây ngươi không trở về, đang giận dỗi đây này. Mau đến dỗ dành đi." Tô Cầm khẽ cười một tiếng, quay người đi lên lầu.

Đường Tam đến trước mặt Mỹ công tử, thấp giọng cười nói, "Lại tức giận rồi?"

"Hừ!" Mỹ công tử quay đầu đi, để lộ khuôn mặt trắng nõn và cần cổ thon thả.

Đường Tam ôm lấy bờ vai nàng, cúi đầu hôn lên má nàng.


Động tác của hắn quá nhanh, Mỹ công tử không kịp phản ứng.

"Đáng ghét, ai cho chàng hôn ta." Mỹ công tử đẩy hắn ra một chút, đương nhiên là không thật sự đẩy ra. Đường Tam thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng vào trong lòng mình.

"Lúc trước ta luôn bế quan tu luyện, thời gian trôi qua quá nhanh, khi ta tỉnh lại đã là hơn một tháng sau. Sau đó ta trở về tìm nàng, kết quả là nàng không ở đó. Ta đã đi tìm Tiêu Hà, giúp hắn đột phá Thập giai. Với kinh nghiệm và Thần Thức lưu lại của hắn, ta đoán không lâu nữa hắn có thể khôi phục tu vi ban đầu. Sau đó ta vội vàng quay về đây đợi nàng, nhưng nàng vẫn chưa tới, ta thật sự rất lo lắng."

Mỹ công tử dựa vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhưng thái độ đã thay đổi không ít so với trước đó. Kỳ thực nàng làm sao có thể giận hắn. Thân là nhân loại, để tồn tại trên đại lục là chuyện không hề dễ dàng. Hơn nữa bọn họ còn phải lấy hạt dẻ trong lò lửa, cố gắng trở thành Hoàng Giả. Sự bận rộn của Đường Tam đương nhiên đều là chuẩn bị cho việc này, và đó không hề là chuyện đơn giản. Mỗi thời khắc hắn đều có thể gặp nguy hiểm, so với việc hắn không quay lại gặp nàng, nàng thực sự lo lắng cho sự an toàn của hắn hơn.


Đường Tam nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, ôn nhu nói: "Đêm nay ta ở lại cùng nàng. Ta ngủ trên ghế sô pha là được."

"Đừng." Mỹ công tử nói khẽ: "Tiếp theo ông ngoại sẽ đến tìm ta, khả năng Bất Tử Đại Yêu Hoàng cũng tới. Ta phải tham gia luận võ chiêu thân, bây giờ là thời điểm nhạy cảm."

Đường Tam cười khổ nói: "Ta cũng biết bây giờ rất nhạy cảm, vạn nhất để người chuẩn bị dự thi biết được nàng đã ngủ cùng một chỗ với ta trước luận võ chiêu thân thì e rằng, bọn họ sẽ hợp lực tấn công ta mất."

"Không biết xấu hổ, ai muốn cùng chàng ngủ chung." Mỹ công tử tức giận đánh hắn một quyền, sau đó từ lồng ngực hắn đứng thẳng lên, "Chàng định tham gia dự thi như thế nào? Đã báo danh chưa?"

Đường Tam gật đầu, nói: "Đã hoàn thành báo danh, yên tâm đi. Những người dự thi khác coi trọng vị trí Hoàng Giả, nhưng ta chỉ coi trọng lão bà của ta. Vì vậy, ta nhất định phải thắng, tuyệt đối sẽ không thua."


"Chàng còn chưa cưới ta đâu, ta không phải lão bà của chàng. Thật sự nắm chắc sao? Quy mô lần này đã vượt quá tưởng tượng của ta, nhất định tất cả Hoàng Giả đều đến xem lễ. Trước mắt nhiều cường giả như vậy ..." Trong đôi mắt đẹp của Mỹ công tử lộ ra vẻ lo lắng. Những ngày gần đây, nàng luôn lo lắng về chuyện này. Nàng thật sự sợ Đường Tam gặp chuyện không may ở luận võ chiêu thân. Nhưng nếu hắn không tham gia, nàng sẽ phải gả cho người khác, đó là chuyện nàng không thể chấp nhận. Mà quy mô luận võ chiêu thân lần này đã đạt tới trình độ như vậy, chính là tên đã lên dây không bắn không được. Cho nên nàng ngày càng không biết làm thế nào cho phải.

Đường Tam lần nữa kéo nàng vào trong lòng, "Yên tâm, ta đã có chuẩn bị đầy đủ. Không nói cho nàng thân phận ta dùng dự thi là vì sợ nàng để lộ sơ hở của mình. Đến lúc đó nàng có thể tìm xem trong những người dự thi, ai mới là lão công của nàng. Nhất định là một thân phận nàng không tưởng tượng được."
"Chàng làm việc ta rất yên tâm, nhưng lần này thực sự rất quan trọng, ta không sợ cái khác, chỉ sợ ngươi sẽ bại lộ và trở thành mục tiêu của các Hoàng Giả kia. Như vậy sẽ rất phiền toái." Mỹ công tử vẫn lo lắng nói.

"Ta đảm bảo sẽ không có nguy hiểm gì. Nàng còn chưa tin ta sao? Năng lượng sinh mệnh ta truyền cho nàng lần trước, nàng đã hấp thu như thế nào?" Đường Tam nói sang chuyện khác.

Đối với hắn, kỳ thật khuyết điểm lớn nhất chính là Mỹ công tử. Thần Thức của Hoàng Giả rất nhạy cảm, nếu Mỹ công tử quan tâm tới hắn quá mức, đặc biệt hai chủ thành lại ở trời nam đất bắc, như vậy rất kỳ quái. Đó cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao Đường Tam kiên quyết không nói cho nàng biết thân phận bây giờ của mình.

"Ta đã hấp thu, nó có trợ giúp rất lớn cho ta. Ta cảm thấy trụ cột kiên cố hơn, tu vi cũng tiến bộ không ít." Mỹ công tử nói.
Đường Tam nói: "Vậy là tốt rồi. Khi nàng ở một mình với ông ngoại thì có thể hỏi ngài ấy thân phận bây giờ của ta có an toàn hay không. Ngài ấy biết thân phận của ta rồi, nhưng mà ta đã nói là đừng cho nàng biết. Tuy nhiên nàng có thể xác nhận với ngài ấy bây giờ ta rất an toàn. Vạn nhất nếu thật sự bị phát hiện, có ông ngoại, phụ thân, thậm chí là tổ phụ nuôi của nàng trợ giúp, chúng ta cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng. Ta sẽ không coi tương lai của chúng ta là trò đùa, vì vậy nàng không cần lo lắng, chỉ cần là chính nàng, theo bình thường mà tham gia luận võ chiêu thân. Đến cuối cùng, người đi đến trước mặt nàng chính là ta."

"Ừm, được rồi. Chàng thật là tự tin. Đến lúc đó, người cuối cùng đi đến trước mặt ta, ta cũng phải gả cho hắn." Mỹ công tử tủm tỉm cười nói.
"Được, không có vấn đề." Đường Tam mỉm cười, trong ánh mắt không hề kiêu ngạo, mà là tự tin tuyệt đối. Có được năm loại huyết mạch siêu cấp như hắn, nếu không thể chiến đấu với những đối thủ đồng cấp thì cũng có thể đánh lừa. Ở trên luận võ chiêu thân, điều duy nhất hắn phải chú ý là đánh bại đối thủ mà không để lộ một số năng lực. Dù sao hắn cũng chỉ là tộc trưởng Lam Kim Thụ tộc. Theo lý thuyết, hắn là người không giỏi chiến đấu.

Nhìn bộ dáng tự tin của hắn, Mỹ công tử cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, "Gần đây chàng luôn ở Tổ đình sao? Đang ở chỗ nào?"

Đường Tam bật cười nói: "Nàng đang dò xét ta sao? Nếu ta nói ta ở trong hội nghị Tổ đình, nàng có tin hay không?"

"Hừ, một lời nói thật cũng không có. Không để ý tới chàng nữa." Mỹ công tử đẩy hắn ra, cởϊ áσ choàng của mình xuống.
Đường Tam cũng không có giải thích, chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Mỹ công tử ánh mắt sáng rực nhìn hắn, nói khẽ: "Đêm nay chàng thực sự không đi sao? Vậy muộn một chút hãy đến."

Một câu đơn giản thiếu chút nữa làm Đường Tam phá vỡ phòng thủ. Hắn cười khổ nói: "Ta vẫn nên rời đi, ta sợ mình khống chế không được. Nếu chúng ta thật sự phát sinh chuyện gì, e là một số Hoàng Giả sẽ phát hiện ra."

"Phi phi, ai muốn cùng chàng phát sinh chuyện gì, ta là thấy chàng đáng thương, chuẩn bị cho chàng ngủ ghế sô pha mà thôi. Chàng còn dám không tôn trọng Mỹ tỷ của mình?" Mỹ công tử hai tay chống nạnh, khuôn mặt đỏ ửng.

Đường Tam mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt có chút si mê.

Kiếp trước, nàng không phải thường xuyên nhìn hắn như vậy sao? Hiện tại trong lòng hắn cảm thấy rất may mắn, may mắn vì mình có thể tới thế giới này, tìm được Mỹ công tử, tìm được người yêu của mình. Nếu không tìm thấy nàng, có lẽ hắn thật sự sẽ theo nàng hồn phi phách tán.
Bị hắn nhìn chăm chú si mê như vậy, Mỹ công tử không chịu được nữa, nàng xoay người, đưa lưng về phía hắn, "Chàng, hay là chàng ở lại đây đi, ta xem có thể gặp ông ngoại ở chỗ khác hay không ..."

Nàng vừa mới nói tới đây, cơ thể mềm mại đã được đôi tay hữu lực ôm lấy từ phía sau. Cái ôm ấm áp khiến nàng thật an tâm, thậm chí còn cảm thấy mình có chút mỏi mệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.