Lúc này, ngay cả các Hoàng Giả đều đang suy nghĩ về Chiếm Hoàng chi chiến vừa kết thúc, và không có ai để ý tới dao động không gian không đáng kể này.
Sau ba lần truyền tống liên tiếp, Đường Tam đi vào một tửu quán tương đối hẻo lánh trong Tổ đình.
Bởi vì Chiếm Hoàng chi chiến, lúc này hầu hết người quan chiến đều đang ở phía núi hội nghị ở trung tâm thành phố. Vì vậy, khi Đường Tam tới tửu quán thì nơi này có vẻ khá yên tĩnh.
Trong đại sảnh chỉ có một góc tối là có khách, người này không có cảm giác tồn tại, nếu không đặc biệt chú ý thì sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Nhưng Đường Tam tự nhiên nhận ra nó ngay, bước nhanh qua đó, ngồi xuống đối diện nó.
"Cho ta một ly rượu mạch." Đường Tam nói.
Người đối diện hắn toàn thân được bao phủ trong áo choàng lớn màu xám, nó cúi đầu, không nhìn thấy rõ tướng mạo.
Đường Tam cũng không cần nhìn rõ, bởi vì đối phương có ngẩng đầu lên, hắn cũng chỉ nhìn thấy một làn sương mù.
"Như thế nào?" Sau khi uống một ngụm rượu mạch, Đường Tam mới mở miệng nói.
"Có thể." Thanh âm của đối phương rất nhỏ, thậm chí có chút mờ mịt.
"Tiếp tục?" Đường Tam nói.
"Có thể tiếp tục. Tiền đặt cọc." Bên kia nhỏ giọng nói.
Đường Tam khoát tay, ném một chiếc nhẫn trữ vật cho đối phương.
Khi nhẫn trữ vật bay đến trước người nó, ánh sáng dường như hơi biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-5-trung-sinh-duong-tam-2/2145722/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.