Chương trước
Chương sau
Vẫn là tửu quán quen thuộc, Đường Tam lẳng lặng đi vào trong cùng ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.

Hôm nay tửu quán không có khách, có lẽ mọi người đều đang chú ý tới Chiếm Hoàng chi chiến. Nhân viên trong quán mang đến cho Đường Tam một ly rượu mạch, cũng không nói gì, sau đó rời đi.

Không lâu sau, ở ghế đối diện Đường Tam, một bóng người hư ảo dần dần thành hình, giống như sương mù đột nhiên phun ra, làn sương mù này mang theo sinh mệnh.

"Thế nào rồi?" Đường Tam nhàn nhạt hỏi.

"Tất cả đều thuận lợi. Đã bắt đầu phân chia sơ bộ, nhưng tiến độ sẽ không quá nhanh, bởi vì phải phi thường cẩn thận. Ngươi thật sự nắm chắc có thể giấu kín cảm giác của hắn không? Nếu không, mọi thứ chúng ta làm đều vô ích."

Đường Tam khẽ gật đầu, nói: "Ta đã đưa cho ngươi nhiều tiền như vậy, nếu vô ích, hà tất ta phải làm thế này? Các ngươi cứ dựa theo kế hoạch của ta mà làm. Không cần gấp, Chiếm Hoàng chi chiến còn rất dài, đủ để ngươi chuẩn bị trong giai đoạn đầu. Che giấu được đặt lên hàng đầu. Sau này, ta sẽ cho ngươi biết khi nào thì động thủ."





"Được, ngươi xác định là được. Chúng ta sẽ không hoàn lại tiền."

"Ừ, không cần trả lại. Chỉ cần các ngươi hoàn thành kế hoạch như đã thỏa thuận." Nói xong, ánh sáng xung quanh người Đường Tam bắt đầu vặn vẹo rất nhỏ, trong nháy mắt tiếp theo, hắn đã biến mất.

Người mặc áo choàng đối diện bỗng cứng đờ, hồi lâu không có nhúc nhích. Cuối cùng, hắn chậm rãi thở ra một hơi, bóng dáng liền biến mất.

Vầng sáng vặn vẹo bên trong khách sạn Bạch Hổ vẫn còn, đây là dấu vết do Thời Không Chi Tháp để lại, Đường Tam xuất hiện ở trung tâm vầng sáng méo mó, sau đó đổi lại thành bộ dạng của Cận Miểu Lâm. Trong khoảng thời gian vừa rồi, dù có Thần Thức dò xét cũng chỉ cảm nhận được hắn đang tu luyện trong phòng.

Tiếp theo hắn sắp phải đối mặt với vòng loại thứ ba. Hai trận đấu trước hắn đã vượt qua bằng tượng Kiếm Thánh, vậy trận thứ ba thì sao?



Đường Tam khẽ nheo mắt rồi từ từ đứng dậy.

Hắn ra khỏi khách sạn Bạch Hổ, không có gọi các trưởng lão khác và nhanh chóng đi về một hướng.

Đi hơn nửa canh giờ, hắn đã đến nơi cần đến.

Nhìn toà thánh sơn cao cao trước mặt, hắn dừng lại, khoanh chân ngồi xuống dưới chân núi. Hắn vừa ngồi xuống, khí tức sinh mệnh nồng đậm lập tức trào ra. Lấy thân thể hắn làm trung tâm, thực vật xung quanh dường như đều được rót vào linh hồn, nhẹ nhàng đung đưa, vươn lên và phát triển nhanh chóng. Thực vật trong khu vực nghìn mét xung quanh hắn đều tràn đầy sức sống.

Các thủ vệ dưới chân thánh sơn thấy có người ngồi xuống chân núi liền đi tới. Khi bọn họ cảm nhận được khí tức sinh mệnh vô cùng nồng đậm trên người Đường Tam thì lập tức lộ ra vẻ mê say. Bọn họ đắm chìm trong năng lượng sinh mệnh nên căn bản không thể ra tay ngăn cản.



Lĩnh vực giao phó sinh mệnh chính là kỳ diệu như vậy. Có lẽ ngay cả Lam Kim Thụ tộc chưa chắc đã dùng, nhưng Đường Tam lại có thể vận dụng thuần thục. Đường Tam ngồi ở chỗ này yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua rất nhanh.

Không biết đã qua bao lâu, một thanh âm ôn hoà vang lên trong Thần Thức của hắn: "Ngươi tới tìm ta sao?"

Đường Tam mở mắt ra, nhẹ nhàng đứng lên, khom người về phía thánh sơn hành lễ: "Miện hạ."

"Đến đây đi." Một luồng ánh sáng đỏ vàng chói mắt từ trên trời giáng xuống, chiếu vào Đường Tam, lập tức khiến sinh cơ trên người hắn dạt dào hơn. Đường Tam không có phản kháng mà để ánh sáng đỏ vàng kéo thân thể mình. Trong phút chốc, hắn đã biến mất. Nhưng dù đã rời đi, khí tức sinh mệnh quanh đó vẫn vô cùng nồng đậm.

Trong nháy mắt tiếp theo, Đường Tam đã đi tới trước một cung điện to lớn. Một nam tử nho nhã đang đứng ở đó, không phải là Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng sao? Thánh sơn mà Đường Tam đến hiển nhiên là Thiên Dương thánh sơn.
Nhìn thấy người kia, Đường Tam vội vàng khom người hành lễ.

Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng cao thấp quan sát hắn vài lần, nói: "Hôm nay ngươi khiến rất nhiều người phải lau mắt mà nhìn. Mặc dù ta đoán ngươi sẽ có cách, nhưng không ngờ ngươi lại vận dụng giao phó sinh mệnh đến trình độ này, trực tiếp thông qua đồ vật hồi quỹ bản nguyên, cho nên hôm nay ngươi mới có thể thắng. Điểm này vượt quá dự liệu của ta."

Đường Tam mỉm cười nói: "Nếu đã tham gia thì cũng nên cố gắng hết sức. Chủ yếu vẫn là một kiếm ẩn chứa trong tượng Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng cực kỳ lợi hại, nếu không ta không thể thắng được."

Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng khẽ cau mày nói: "Không nghĩ tới những năm gần đây hắn lại tiến bộ nhanh như vậy. Hiện tại xem ra hắn không phải đứng áp chót ở Thiên Vũ Đế Quốc. Có thể giữ được kiếm ý mạnh mẽ như thế trong một pho tượng bình thường, tu vi của hắn nhất định đã đến một tấng thứ mới. Đây là tiến bộ do bản thân cảm ngộ."
Đường Tam cười nói: "So với ngài thì vẫn kém xa."

Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng liếc nhìn hắn, nói: "Được rồi, không nói nhảm nữa. Ngươi tìm ta có chuyện gì? Vì trận đấu tiếp theo?"

Đường Tam khẽ gật đầu, nói: "Miện hạ, ta muốn thắng. Nếu đã tham gia, ta hy vọng có thể tham dự tranh đoạt vị trí Hoàng Giả."

Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Đường Tam vô cùng thẳng thắn trước mặt: "Ngươi có ý muốn Hoàng vị?"

Đường Tam hỏi ngược lại: "Miện hạ, ngài không cảm thấy nếu ta chiếm được một vị trí sẽ tốt hơn với chúng ta bên này, hơn nữa cũng không bị Thiên Vũ Đế Quốc bên cạnh phản đối dữ dội sao? Nếu vậy, ta có thể danh chính ngôn thuận ở lại Tổ đình và trở thành sinh mệnh hạch tâm trong tương lai. Điều này đối với miện hạ cũng có chỗ tốt. Ta lại là người của ngài, đến lúc đó tất cả đều nghe theo ngài an bài."
Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng bật cười nói: "Ngươi là người của ta lúc nào?"

Đường Tam cười nói: "Lần đầu tiên gặp ngài, ta đã nghĩ mình là người của ngài."

Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng nói: "Ngươi muốn dựa vào ta?"

Đường Tam nói: "Chủ yếu là ta nghĩ mình vẫn hữu dụng. Mà ngài là người mạnh nhất đương thời, bắp đùi này không ôm sao được?"

Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng hơi nhướn mày, nhìn Đường Tam chăm chú. Ánh mắt quét qua từ đầu đến chân, nhưng Đường Tam vẻ mặt bình tĩnh, tuỳ ý để hắn quan sát.

"Ta không thể giúp ngươi. Ngươi nên biết Chiếm Hoàng chi chiến đối với Tổ đình, thậm chí là đối với đại lục quan trọng như thế nào. Ta không thể giúp ngươi gian lận. Thiên Hồ có tuệ nhãn, bất kỳ loại ăn gian nào cũng bị hắn nhìn ra. Đừng nói là ngươi, ngay cả Liệt Dương Hoa Tinh tộc ta cũng không thể giúp. Ngươi chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình."
Đường Tam cười khổ nói: "Miện hạ, ngài cũng quá coi thường ta. Ta sao có thể để ngài giúp ta ăn gian chứ. Tốt xấu gì bây giờ ta cũng đứng đầu một thành, là một tộc trưởng."

Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng kinh ngạc nói: "Ngươi vừa kết thúc trận đấu liền chạy đến chỗ ta không phải là để ta giúp ngươi ăn gian sao?"

Đường Tam im lặng một hồi, nói: "Không phải, đương nhiên là không phải. Ta muốn ngài hộ pháp giúp ta, để ta làm chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo."

Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng tò mò hỏi: "Để ta hộ pháp giúp ngươi? Sao phải hộ pháp? Hộ pháp như thế nào?"

Đường Tam hạ giọng nói với hắn vài lời. Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng đột nhiên lộ ra vẻ kỳ lạ, "Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?"

Đường Tam nói: "Ta vốn chỉ nắm chắc 60, 70%, nhưng nếu có ngài hộ pháp, ta có thể thoải mái thi triển thì ta nắm chắc 90%. Một khi thành công, hắc hắc, ngài biết đấy."
Đôi mắt Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng khẽ nheo lại, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. "Nếu ngươi thành công, chỉ cần vận khí không đặc biệt tệ thì bước vào vòng bán kết sẽ không thành vấn đề lớn. Nhưng nếu muốn đi tới cùng thì thực lực vẫn không đủ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.