Chương trước
Chương sau
"May mắn quá mức thì không còn là may mắn nữa." Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng đầy thâm ý liếc hắn một cái, vung tay lên, phân biệt đưa Thu Tử Huyền và Đường Tam trở về phòng nghỉ của bọn họ.

Đường Tam rơi xuống, các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc từ trong phòng lao ra. Ngay sau đó, Đường Tam liền bị bọn họ ném lên không trung.

Thắng chính là thắng. Dù thắng được như thế nào thì tộc trưởng Lam Kim Thụ tộc, niềm hy vọng của bọn họ đã tiến vào bán kết ở Chiếm Hoàng chi chiến. Tuy rằng rất khó để sáng tạo kỳ tích ở vòng bán kết, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng là ba trận thắng tiến vào bán kết. Ba trận thắng! Lam Kim Thụ tộc đã khi nào huy hoàng như vậy? Chắc phải ngược lại thời kỳ Thụ Tổ mới có.

Cho đến bây giờ, ánh mắt Ninh Thần Ân vẫn có chút ngốc trệ. Bảy tuyển thủ hạt giống, dĩ nhiên bị phương thức như vậy loại bỏ một. Thu Tử Huyền thực oan uổng! Không bằng đem số 2 cho mình, mình nhất định sẽ đánh gia hoả kia răng rơi đầy đất.





Nhìn bộ dạng cười tươi của Đường Tam, không biết vì sao hắn lại hận đến nghiến răng nghiến lợi. Người này thật quá tà môn.

Chiến sĩ tử kim tệ, quả thực là một chiến sĩ tử kim tệ!

Nếu nói hai trận đấu trước bức tượng Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng giúp Đường Tam đạt được thắng lợi, danh hiệu này không vang dội đến vậy. Nhưng hiện tại, dùng tử kim tệ mua Huyền Quy Thuẫn lại thắng một trận, hắn đã ngồi vững trên cái danh hiệu này.

"Chiến sĩ tử kim tệ ----" Trong khán phòng đã có người cất cao giọng hô lên. Trong thời gian ngắn có không biết bao người ghen ghét và hâm mộ. Nhưng cũng có người ủng hộ Đường Tam.

Suy cho cùng, cái cảm giác mình có thể làm được đã khiến nhiều người cảm thấy Đường Tam đã trở thành người phát ngôn của bọn họ.

Rõ ràng thực lực yếu như vậy lại có thể chiến thắng đối thủ, hoá ra, nhiều tiền cũng có thể trở nên cường đại.



Chính Đường Tam cũng không nghĩ tới là, sau khi Chiếm Hoàng chi chiến kết thúc, trên Yêu Tinh Đại Lục nổi lên một phong trào kiếm tiền. Kiếm nhiều tiền, trở nên mạnh mẽ, trở thành chiến sĩ tử kim tệ. Nó đã trở thành phương châm của nhiều Yêu Quái và Tinh Quái thiên phú kém.

Thanh âm của Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng lại vang lên, "Nhóm tiếp theo."

Suy nghĩ được kéo trở lại, và có hai thân ảnh đã bay vào trong sân.

Đại Miêu tự nhiên cũng nhìn thấy trận đấu vừa rồi. Hắn ở trong khu vực chờ, lúc này cảm giác thật là lạ. Hắn phải chiến đấu hết mình, dùng tính mạng và máu tươi để đổi lấy thắng lợi, mỗi trận đấu đều vô cùng khó khăn. Nhưng vì sao lại có kẻ dễ dàng chiến thắng như vậy?

Thiên Địa Nhất Kiếm, hắn tự nhận mình tuyệt đối không thể ngăn được. Nếu rút thăm trúng Thu Tử Huyền, ngoài nhận thua, hắn cơ bản không có lựa chọn nào khác, bởi vì không nhận thua chính là chết. Với tốc độ của Thiên Địa Nhất Kiếm, trừ phi trọng tài Hoàng Giả ngay từ đầu đã chuẩn bị cứu viện, nếu không rất có thể sẽ chết ngay lập tức.



Nhưng người ta chỉ bằng một tấm thuẫn không đắt tiền mua được trên hội đấu giá đã trực tiếp ngăn cản công kích. Điều này khiến hắn cảm thấy bối rối.

Sao lại như thế? Vì sao lại như thế?

Thế giới này bất công như vậy sao?

Nhưng hắn cũng không phải người than trời oán đất. Huống chi, trận đấu đầu tiên kết thúc quá nhanh đã mang lại nhiều áp lực hơn cho hắn. Bởi vì hắn rút được số 4. Có nghĩa là, trận đấu thứ hai hắn sẽ xuất hiện.

Thở sâu, Đại Miêu phóng người lên và bay về phía sân thi đấu. Cùng lúc đó, ở khu vực phòng nghỉ của các Thành chủ cũng có một cánh cửa mở ra. Một thân ảnh to lớn vọt ra, bay vào trong sân.

Khi Đại Miêu nhìn thấy đối thủ của mình thì lập tức, máu trong cơ thể hắn như muốn sôi trào.

Đường Tam rất đúng, hắn đã cho mình may mắn, thật sự để mình gặp được đối thủ định mệnh ở vòng loại này.
Song phương đồng thời lên sân, Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng đã bố trí bình chướng.

Đại Miêu cầm trong tay Thí Thần Kiếm, chiến ý cơ hồ lập tức đạt tới đỉnh phong. Đồng tử trong đôi mắt dựng thẳng lên, sát ý lạnh lẽo điên cuồng tràn ra ngoài, vì vậy không khí bên hắn dường như trở nên ngưng trọng hơn.

Trong khu vực nghỉ ngơi của Thành chủ, lúc này Đường Tam đã được các trưởng lão hạ xuống. Hắn đưa tay ý bảo các trưởng lão về phòng nghỉ trước, còn hắn không trở về, mà đứng ở bên ngoài quan sát trận đấu giữa hai bên trong sân.

Khi Đại Miêu xuất hiện, kỳ thật trong lòng hắn có chút khẩn trương. Bởi vì hắn biết Đại Miêu sắp phải đối mặt với điều gì.

Ngày hôm qua hắn đã lén lút đi gặp Đại Miêu, trong các đồ vật hắn đưa cho Đại Miêu có một miếng hạt sen may mắn mà Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng đã để thuộc hạ đưa cho hắn.
Đối với Đường Tam, hạt sen may mắn không có tác dụng gì lớn, bản thân hắn có được năng lực khống chế số mệnh tương đương với Bát Vĩ Thiên Hồ, hạt sen may mắn cũng chỉ có thể tăng phúc. Nhưng với người không có năng lực khống chế số mệnh như Đại Miêu mà nói, hạt sen may mắn mang đến một phần số mệnh và lực bộc phát tăng mạnh.

Đường Tam không dùng Linh Tê Thiên Nhãn để gia tăng số mệnh cho Đại Miêu là vì nhất định sẽ bị Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng phát hiện, việc này sẽ gây rắc rối cho Đại Miêu. Nhưng hạt sen may mắn thì khác. Nó là số mệnh của thiên địa, sẽ không có dấu vết gì của con người. Chỉ cần Đại Miêu giữ nó trong không gian trữ vật của mình thì có thể phát huy tác dụng và đạt được mong muốn.

Cho nên, rút thăm hôm nay nhìn như là trùng hợp, nhưng đối với Đại Miêu lại là tình huống không thể tránh. Rốt cuộc hắn đã rút trúng đối thủ mình muốn gặp nhất. Sự tồn tại đó giống như một ngọn núi đầy áp lực với toàn bộ Sư Yêu tộc.
Nếu không vượt qua ngọn núi này, Sư Yêu tộc vĩnh viễn không có cơ hội quật khởi. Hoàng Kim Sư Vương đời trước chính là chết trong ước chiến với y.

Cuối cùng Đại Miêu đã đạt được ước muốn ở vòng loại thứ ba. Đường Tam sao có thể không căng thẳng đây?

Giờ khắc này, đối diện với Đại Miêu, đối thủ của hắn cũng nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng, giống như là đang nhìn người chết.

Người này cao tương đương với Đại Miêu, hơn ba mét, thân hình hùng tráng khôi vĩ, toàn thân được bao trùm bởi bộ lông màu vàng sẫm. Nhìn qua trông giống Yêu Quái hơn là con người. Nhưng điều này không có nghĩa là y không mạnh. Người biết đến y đều hiểu thực lực của y đáng sợ như thế nào.

Y có một danh xưng là Hung Bạo Hổ Vương. Đúng vậy, Hổ Yêu tộc. Y là đương đại chấp chưởng giả Hổ Yêu tộc, đương đại Hổ Vương.
Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng đã tách khỏi chủng tộc. Hậu đại của hắn, người thực sự kế thừa huyết mạch Bạch Hổ của hắn trên thực tế chỉ có hai mẹ con Tô Cầm và Mỹ công tử. Nhưng Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng khác với Khổng Tước Yêu tộc. Mặc dù hắn là thần thủ hộ của Hổ Yêu tộc, nhưng bởi vì Bạch Hổ chỉ có mình hắn nên Hổ Yêu tộc không chấp nhận hậu đại của hắn có huyết mạch nhân loại. Vì vậy, cho dù là Hoàng Giả, Tô Cầm cũng không có khả năng kế thừa y bát của hắn. Bản thân Tô Cầm cũng vì vấn đề độ tinh khiết huyết mạch nên không thể tăng tu vi lên cấp độ cao hơn. Yêu Vương đã là giới hạn của nàng.

Hơn nữa về sau vì quan hệ với Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng, nàng đã đi xa và không trở về trong nhiều năm, cho nên Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng vẫn luôn không có người thừa kế.
Hung Bạo Hổ Vương thành danh vào 500 năm trước, ngoại trừ Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng, y là người mạnh nhất trong Hổ Yêu tộc, càng là người mạnh nhất hiện nay trong Hoàng Kim Hổ nhất mạch.

Hoàng Kim Hổ thua trận mấy ngày trước chính là anh em ruột của y. So với y, tu vi không cùng một tầng.

Chiến tích huy hoàng nhất của Hung Bạo Hổ Vương là đã từng khiêu chiến Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng. Bởi vì Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng, Hổ Yêu tộc không được phép ra đời một Hoàng Giả nữa, lúc đó không có Hoàng vị để trống. Vì vậy, y liền chọn khiêu chiến Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng, tuy rằng thất bại, nhưng y đã toàn thân trở ra từ tay Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.