Chương trước
Chương sau
Ôm được một lúc thì Thiên Nhận Tuyết vẫn ôm sát người của Thế Hoa, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Lúc nãy cảm xúc loạn nhảy khiến nàng không để ý lấy, bây giờ nhìn lại thì mới phát hiện bản thân bất giác đã thấp hơn Thế Hoa nửa cái đầu.

Lúc trước bản thân còn có thể dựa vào chiều cao cùng tuổi tác để tác quai tác quái, bây giờ xem ra bây giờ "lợi thế" đã bị mất đi một cái.

Má của nàng hơi phồng lên, nói.

"Ngươi đúng là trở nên cao hơn rồi."

Thế Hoa nhẹ vuốt ve lưng nàng, khẽ nói.

"Nam nhân của ngươi cao lớn thì mới có thể bảo vệ được ngươi. Thế nào, không thích sao?"

"Xì, ta còn tưởng là để khi dễ ta đâu." Nàng khẽ lẩm bẩm, nhưng tay vẫn không chịu thả ra.

"Ân ân, đúng là để khi dễ ngươi." Thế Hoa đem ngón tay hơi nhéo nhẹ vào má của Thiên Nhận Tuyết, cười cười mà đáp lại.

Nụ cười này giống như gió nhẹ đầu xuân, dịu dàng vô cùng.

Thiên Nhận Tuyết thấy hắn có thể đồng tình một cách nhẹ nhàng như thế thì không khỏi hơi nhéo eo của hắn, có chút "tức giận" nói.

"Người xấu, không cho khi dễ ta."

"Nữ hiệp tha mạng, ta không dám nữa..." Thế Hoa cũng phối hợp với nàng, khiến cho không khí vừa mới an tĩnh lại tiếp tục náo động.

...

Hai người nháo đằng một hồi thì cũng cùng nhau ngồi xuống một chiếc sofa gần đó.

Bởi đây là một chiếc sofa dài nên Thế Hoa nhận được đặc ân không ai có thể nhận được, đó là nằm trên đùi của Thiên Nhận Tuyết, hơn nữa còn được nàng dùng ngón tay nhấn huyệt ở trên đầu.

Trên ngón tay của nàng có chứa Hồn Lực rất nhu hoà, làm cho Thế Hoa vốn có chút mỏi mệt do liên tục di chuyển không khỏi thoải mái mà thở dài.

Thiên Nhận Tuyết mặc dù không có tại Độc Bất Tử học tập nhiều về đan dược như Thế Hoa, nhưng giải phẫu học lại có nền tảng rất tốt, nhất là những huyệt đạo cùng kinh mạch trên cơ thể nhân loại, nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Những kiến thức này cùng ma pháp mà Y Lai Khắc Tư dạy cho nàng chính là vốn liếng mà nàng dùng để thực hiện Thần Khảo trên đại lục suốt một năm qua.

Vì vậy việc xoa huyệt đơn giản này cũng không làm khó được nàng, Thế Hoa vì vậy cũng coi như là có phúc mà hưởng lấy.

"Mệt mỏi sao?" Thiên Nhận Tuyết nhìn hắn như vậy thì hỏi thăm, lực đạo trên ngón tay cũng điều chỉnh lại cho phù hợp.

Dù sao lực lượng cơ thể của Thế Hoa cũng đã tăng mạnh, lực đạo bình thường đối với hắn mà nói không có bao nhiêu tác dụng.

"Ân, có một chút, dù sao gần một tuần di chuyển liên tục." Thế Hoa có chút lười biếng mà đáp lại.

Cảm giác này thật sự quá tốt rồi, Thế Hoa có cảm giác mí mắt của bản thân hơi trĩu nặng.

"Một tuần sao? Vậy là ngươi đã rời khỏi Vũ Hồn Thành một tuần trước?"

Từ Vũ Hồn Thành muốn đến Thanh Yến Thành cũng không có tốn nhiều thời gian như vậy, với thực lực của Thế Hoa mà nói thì cùng lắm cũng chỉ tốn 5 ngày.

Vậy còn 2 ngày còn lại hắn đi đâu? Cái này khiến cho Thiên Nhận Tuyết không khỏi tò mò.

Thế Hoa cũng không có giấu diếm, đáp lại.

"Đúng thế, chỉ là trước tiên có ghé qua Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một lúc để xử lý một chút chuyện, sau đó mới đến Thanh Yến Thành gặp ngươi."

"Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm..." Thiên Nhận Tuyết lẩm bẩm một chút, sau khi suy nghĩ một hồi thì có hơi không chắc nhìn Thế Hoa.

"Là chuyện của Tà Huyết Sí Đế Văn sao?"

Nàng kết hợp với những trao đổi thư từ trước đó nàng từng viết với Thế Hoa, suy luận ra động cơ của hắn thì cũng chỉ có lý do này.

Thế Hoa gật đầu.

"Không sai."

"Y lão đã dựa vào xác của Tà Huyết Sí Vương Văn đã truy tung ra vị trí của đầu Tà Huyết Sí Đế Văn kia ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, may mắn là lúc đến thì nó vẫn chưa độ kiếp mà vẫn còn đang trong quá trình thuế biến."

"Nhưng vì không muốn uổng phí 10 vạn năm Hồn Hoàn nên ta cũng không định giết chết nó ngay bây giờ, mà hiện tại chỉ phong ấn nó trong một vùng không gian biệt lập, đợi đến khi nào có nhân tuyển thích hợp rồi giết chết cũng không muộn."

Thiên Nhận Tuyết đối với lực lượng của Y Lai Khắc Tư cũng có hiểu rõ, nghe Thế Hoa nói vậy thì hiểu rồi, nhìn hắn.

"Ngươi hẳn là có nhân tuyển rồi a?"

"Ân, lý tưởng nhất không thể nghi ngờ là Đông nhi tỷ, vừa có Tà Ác thuộc tính lẫn Huyết thuộc tính, độ phù hợp của nó với Phệ Hồn Chu Hoàng Vũ Hồn là không cần phải bàn cãi. Còn nếu như nàng đã có ý định khác thì hoàn toàn có thể lựa chọn một vị Hồn Đấu La đáng tin tưởng có Vũ Hồn phù hợp với thuộc tính của Tà Huyết Sí Đế Văn, đến lúc đó Vũ Hồn Điện cũng có thể có thể một Kim Ngạc Đấu La nữa."

Nếu tính cả Thôn Phệ Long ở Nhật Nguyệt Đại Lục thì Bỉ Bỉ Đông cũng chỉ mới lấp đầy 6 cái Hồn Hoàn cho Phệ Hồn Chu Hoàng Vũ Hồn, mà theo hắn biết được thì nàng cũng chỉ mới tích trữ được hai cái Thần Ban Hồn Hoàn chưa sử dụng thông qua Thần Khảo, vì thế nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì Tà Huyết Sí Đế Văn sẽ trở thành đệ thất Hồn Hoàn của Bỉ Bỉ Đông, sau đó lại sử dụng hai cái Thần Ban Hồn Hoàn kia, hoàn toàn lấp đầy 9 cái Hồn Hoàn cho đệ nhị Vũ Hồn.

Còn về Hồn Cốt mà nói thì phải xem vận khí, nếu như lần này giết chết Tà Huyết Sí Đế Văn giống với trường hợp của Diệp Tịch Thuỷ mà tạo ra Hồn Cốt ở bộ vị tay phải thì khối Hồn Cốt này xem như không có duyên với Bỉ Bỉ Đông.

Thiên Nhận Tuyết đối với chuyện này cũng không có thêm dị nghị gì, bởi nếu là Thế Hoa thì nàng cũng sẽ làm một dạng tương tự.

"Thế về lý do tại sao Tà Huyết Sí Đế Văn sớm thực hiện độ kiếp, ngươi hẳn cũng đã khám phá rồi a?" Thiên Nhận Tuyết tiếp tục nói.

Lúc trước nàng cùng Thế Hoa cũng có trao đổi về vấn đề tại sao Tà Huyết Sí Đế Văn có thể tại thời điểm này mà đột phá đến 10 vạn năm, sớm hơn dự kiến 1 vạn năm. Nhưng phần nhiều cũng là phỏng đoán, chứ không có bất kỳ thứ gì để xác thực.

Bây giờ Thế Hoa ngay cả Tà Huyết Sí Đế Văn cũng đã lấy được thì hẳn cũng đã biết lý do.

Chỉ là Thế Hoa lại lắc đầu.

"Rất tiếc là không, vì để tránh kinh động đến Tà Huyết Sí Đế Văn nên ta vẫn chưa thực hiện thủ đoạn điều tra, đợi đến khi nó độ kiếp xong thì hoàn toàn có thể tìm đến chân tướng."

Kỳ thực Thế Hoa cũng có hỏi qua Đế Thiên, nhưng cũng nhận lại cái lắc đầu không biết.

Dù sao chuyện của một đầu Hồn Thú đến 10 vạn năm cũng chưa đạt đến, Thú Thần cũng không có thời gian quan tâm.

Hơn nữa khu vực mà Tà Huyết Văn sinh sống cũng không nằm trong khu quản hạt của Vạn Yên Vương, vì thế hắn cũng không có nghe nói đến.

Thế Hoa tiếp đó từ Tử Hà Dung Mặc Lệ lấy ra một bao thư màu xanh lá sẫm đưa cho Thiên Nhận Tuyết, nói.

"Đây là phương thuốc chữa trị bệnh lây lan từ Tà Huyết Văn mà Độc lão tạo ra, có cái này rồi thì ngươi cũng không cần vất vả như vậy."

1 vạn năm sau cũng xảy ra loại bệnh dịch này một lần, mà Bản Thể Tông thân là thế lực lớn cũng có nghiên cứu ra được phương pháp chữa trị.

Chỉ là hai loại bệnh dịch mặc dù đều cùng một nguồn nhưng do mốc thời gian bùng phát khác nhau nên vẫn có biểu hiện khác biệt, vì vậy mà Độc Bất Tử cũng tốn chút thời gian để điều chỉnh lại phương thuốc này.

Thiên Nhận Tuyết gật đầu nhận lấy.

Có phương thuốc này thì bệnh dịch sẽ ngay lập tức được khống chế và chữa trị ở phạm vi rộng, không cần nàng tự mình đến nơi tự xử lý, coi như cũng có thể để tinh lực vào những chuyện khác.

Tuy giải quyết dịch bệnh là ưu tiên hàng đầu, nhưng nàng thật sự vẫn muốn quan sát thêm các khu vực khác trên đại lục.

"Đúng rồi, Thần Khảo của ngươi đã hoàn thành được bao nhiêu rồi?" Thế Hoa nhìn nàng.

Theo lý mà nói do có sự xuất hiện đột ngột của Tà Huyết Sí Vương Văn mà rất người bị bệnh cần phải được cứu chữa, mà Thiên Nhận Tuyết từ đầu đã theo chân dịch bên này nên hẳn là tốc độ hoàn thành Thần Khảo của Thiên Nhận Tuyết phải tăng nhanh với tốc độ phi mã a?

Thiên Nhận Tuyết thành thật đáp lại.

"Chính xác đến bây giờ ta đã cứu giúp được 5,434 người, vẫn cần thêm 1,566 người nữa mới có thể hoàn thành Thần Khảo."

Thế Hoa tặc lưỡi, nói.

"Một năm liền có thể cứu giúp được nhiều như vậy, bái phục, bái phục."

Hắn cũng biết Thiên Nhận Tuyết bình thường cũng chỉ đi những nơi hẻo lánh để chữa bệnh, số lượng dân cư ở mỗi nơi cũng không nhiều, số lượng người so với Thánh Hồn Thôn không chênh lệch bao nhiêu. Tuy nói có dịch bệnh của lần này làm lực đẩy nhưng để có thể đạt được số lượng 5,434 người thì có thể tưởng tượng được Thiên Nhận Tuyết đã đi được bao nhiêu.

Nàng nghe vậy thì cũng chỉ khẽ cười không đáp lại, tiếp tục ấn đầu cho Thế Hoa.

Trong lòng của nàng lúc này cũng không có chút kiêu ngạo, bởi chỉ khi đi nhiều thì nàng mới biết được thế gian này có bao nhiêu tang thương cùng khổ sở.

Thiên tai, cái nghèo, chiến tranh...

Thứ khiến sinh linh chốn hồng trần đau khổ là vô số kể.

Không phải ai cũng giống như nàng đều có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, tất cả mọi thứ đều được đưa đến tay, hoàn toàn không cần phải cố gắng khổ cực mà giành giật lấy.

Có lẽ ấn tượng với nàng nhất là lần đi tới những khu vực cận biến giới thường xuyên bạo phát va chạm giữa hai đại đế quốc.

Khi đó các thanh niên trai tráng trong các ngôi làng lân cận đều bị trưng binh, cả ngôi làng do chỉ còn lại những lão nhân cùng đám trẻ con nên không thể canh tác đất đai hay sinh hoạt, liền trở thanh một vùng đất chết. Do hạn chế về tài chính cùng sức khoẻ nên bọn họ không thể di chuyển đến nơi khác, chỉ có thể tại mỗi buổi đêm đến khu quân trại, tay cầm khăn bông lau từng thanh vũ khí cho binh lính đế quốc để kiếm một chút tiền sinh hoạt, hi vọng có thể nhờ vậy mà sống qua ngày, chờ đợi cuộc sống rồi sẽ tốt đẹp hơn.

Đôi khi làm phật ý quân sĩ, dù già hay trẻ thì một hai người chết là điều hoàn toàn không thể tránh khỏi, nhưng cũng chẳng ai dám nói gì mà chỉ cặm cụi tiếp tục lau chùi.

Người dưới mái hiên phải cuối đầu, đó là chuyện mà thế gian ai cũng hiểu.

Khi chứng kiến được điều đó, Thiên Nhận Tuyết mới thực sự hiểu được, ấm lạnh cùng khổ đau trên thế gian này có những lúc lại rõ ràng như vậy.

Lại nhìn nam tử đang nhắm mắt hưởng thụ nằm trên đùi mình, Thiên Nhận Tuyết lại không khỏi cười nhẹ.

Ngón tay nàng ấm áp như thái dương, nhẹ nhàng ấn lấy đầu của Thế Hoa.

Mà dưới các đầu ngón tay chuyển động, Thế Hoa cảm giác đầu ngày càng nặng trĩu, tầm nhìn ngày càng khép lại, tiếp đó liền rơi vào mộng đẹp.

...

Một lúc sau,

Mi mắt hơi hở ra, lộ tra phía trước tầm mắt của Thế Hoa một mảnh mông lung.

"Thế nào? Đã tỉnh rồi sao?" Giọng nói của Thiên Nhận Tuyết vang lên.

Nàng lúc này cũng đã dừng ấn đầu giúp Thế Hoa, chỉ là ngồi đó ngắm lấy hắn.

"Ân...Tuyết nhi, ta...oa oáp...đã ngủ bao lâu rồi?" Thế Hoa ngồi dậy ưỡn lưng, ngáp lớn một cái sau đó lấy ngón tay xoa nhẹ khoé mắt.

Thủ pháp của Thiên Nhận Tuyết thực sự rất tốt, kết hợp với việc liên tục hoạt động với cường độ cao trong khoảng thời gian dài cũng khiến hắn không khỏi rơi vào giấc chiêm bao.

Không thử thì không biết, cảm giác quả thật rất tuyệt.

"Rõ ràng là rất mệt mỏi, vậy mà còn nói chỉ có một chút." Nhìn hắn như vậy thì nàng buồn cười nghĩ lấy, sau đó đáp lại.

"Không bao lâu, cũng chỉ mới 1 canh giờ." Vừa nói, ngón tay nàng vừa nhẹ nhàng chỉnh lý lại đầu tóc còn tán loạn của Thế Hoa.

Thế Hoa định tự mình làm thì nghe Thiên Nhận Tuyết nói.

"Để ta."

Thế Hoa nghe thế thì cũng không nói lại cái gì, phó mặc đầu tóc của mình cho nàng.

Thiên Nhận Tuyết có chút đắc ý, liền rất thành thục mà đem tóc của Thế Hoa kết thành búi.

Kỳ thực nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy khung cảnh này có chút kỳ lạ, bởi bình thường cũng chỉ có nam nhân giúp nữ nhân làm tóc, chứ chưa thấy nữ nhân giúp nam nhân làm tóc bao giờ.

Thế Hoa mặc dù cũng biết mình đang trong một loại tình huống cổ quái, nhưng cũng không đến mức cảm thấy bài xích.

Hắn mặc dù cũng mang trong mình "chủ nghĩa nam tử", nhưng cũng không có cứng ngắc quá độ, ở một mức độ nào đó có thể gọi là uyển chuyển, linh hoạt.

Hơn nữa đôi lúc xảy ra những chuyện này cũng được xem là một loại gia vị trong chuyện tình ái của cả hai, nên chỉ cần yêu cầu không đến mức quá đáng thì hắn sẽ không từ chối.

Thiên Nhận Tuyết sau khi búi tóc xong thì từ Hồn Đạo Khí lấy ra một cái đầu quan* cài lên trên đầu Thế Hoa, vừa vặn ôm trọn lấy búi tóc của Thế Hoa.

(*đầu quan (头冠): Là vật phẩm cùng để bọc búi tóc của nam tử lại trong các phim kiếm hiệp cổ trang, cũng có thể thay thế bằng một cọng vải mỏng)

Đầu quan này được làm bằng bạc trắng, bên trên được điểm lên hình khắc của phượng hoàng cùng nhật nguyệt, mới quan sát sơ qua thì sẽ thấy đầu quan này có thiết kế khá đơn giản, nhưng khi nhìn kỹ thì sẽ nhận ra được chi tiết ở bên trên tinh xảo đến nhường nào.

Hào hoa nhưng nội liễm, khiếm tốn không khoa trương.

Đó là những gì có thể miêu tả chiếc đầu quan này.

Thiên Nhận Tuyết sau khi búi xong thì di chuyển đến phía đối diện Thế Hoa, quan sát qua lại một hồi thì gật đầu.

Sau đó không đợi Thế Hoa phản ứng lại, nàng liền kéo hắn đến bên một chiếc gương, cùng hắn nhìn vào ảnh phản chiếu trong gương, nói với hắn.

"Thế nào? Thích không?"

Thế Hoa nhìn đầu quan đã được gắn trên đầu của mình, khẽ lắc đầu cười mà hơi vuốt tóc nàng.

"Chỉ cần là đồ người làm ra thì đều rất đẹp, ta rất thích."

Thiên Nhận Tuyết hơi bất giờ mà đáp lại.

"Làm sao ngươi biết?"

Thế Hoa hơi nhéo má của nàng.

"Ta là Hồn Đạo Sư cấp 7 đấy, thủ pháp bên trên có phải là nghệ nhân chuyên nghiệp tạo ra hay không ta nhìn qua thì sẽ biết được."

Mặc dù được che giấu rất kỹ, nhưng một vài chỗ chế tác bên trên đầu quan vẫn hiện ra thủ pháp tương đối nghiệp dư, về sau thì mới dần cải thiện. Hơn nữa khi so sánh các vết cắt bên trên đầu quan này thì có thể nhận ra thứ này được chế tác trong khoảng thời gian dài.

Kết hợp thêm một vài yếu tố khác thì suy luận ra đó là Thiên Nhận Tuyết làm thì cũng không quá khó khăn.

"Cảm ơn ngươi, Tuyết nhi."

Đầu quan mặc dù không có công dụng huỷ thiên diệt địa hay làm từ thiên tài địa bảo, nhưng tâm sức bỏ ra ở bên trong khiến nó so với bao nhiêu bảo vật đều cũng không quý giá bằng.

"Ta còn định khoe khoang với ngươi đâu." Ngữ khí của Thiên Nhận Tuyết có chút kiêu ngạo, hơn nữa còn có tí ti ngọt ngào.

Thế Hoa chỉ cười nhẹ mà hơi nhéo mũi nhỏ của nàng, sau đó nhìn quanh.

"Đúng rồi, Tiểu Nguyệt đâu?"

Thế Hoa đầu tư tài nguyên vào đầu Bạch Mãng kia cũng không ít, không biết đến bây giờ thì tu vi đã tăng đến mức độ nào rồi.

"Hôm qua Tiểu Nguyệt mới lột xác nên hiện tại vẫn còn đang nghỉ ngơi. Ngươi muốn gặp nó sao?"

Kim Nguyệt suy cho cùng cũng là bò sát, cứ cách một khoảng thời gian trưởng thành là sẽ lột xác một lần, mỗi lần như vậy đều sẽ nghỉ ngơi khoảng một đến hai ngày để hồi phục lại năng lượng.

Mà hôm qua vừa vặn là ngày mà nó lột xác, nên Thiên Nhận Tuyết đã để nó ở một khu vực riêng để nghỉ ngơi.

"Không hẳn, chỉ là có chút thắc mắc mà thôi." Thế Hoa lắc đầu, sau đó lại đối với Thiên Nhận Tuyết mỉm cười.

"Ngươi cũng tặng quà cho ta rồi, thì ta cũng nên đáp lễ chứ nhỉ?"

"Thế nào, ngươi cũng có quà tặng ta sao?" Ánh mắt của Thiên Nhận Tuyết sáng lên, bên trong toàn là sự kinh hỉ.

"Chúng ta lâu ngày không gặp, ta cũng không thể đi không đến đây. Chỉ là Thanh Yến Thành nhân ngư hỗn tạp, đem lễ vật của ta ra không tiện lắm."

Theo hành trình mà Thiên Nhận Tuyết chữa trị dịch bệnh của Tà Huyết Văn thì sự hiện diện của nàng cũng dần được vào tầm ngắm của các đại thế lực. Tuy nói bọn họ không khai thác các hành động quá khích nào nhưng lại đem tai mắt phủ đầy Thanh Yến Thành, đem sự chú ý gắn chặt vào phân điện này, hòng lấy được một ít tình báo của Thiên Nhận Tuyết.

Tuy nói trong bóng tối đang có Xà Mâu Đấu La cùng Thứ Đồn Đấu La bảo vệ lấy, nhưng động tĩnh quá lớn trong một thành trì đông đúc như Thanh Yến Thành vẫn rất khó che giấu.

Vì vậy lựa chọn một nơi không có người thì sẽ tốt hơn nhiều, tránh phiền phức kéo sau.

Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì càng tò mò hơn về lễ vật mà mình sắp nhận được, nhưng cũng nghe lời hắn.

"Được rồi, vậy ngươi đợi ta bàn giao với điện chủ ở đây một chút, rồi chúng ta đi."

Phương thuốc chữa trị bệnh dịch đã có, với nhân mạch của Vũ Hồn Điện chi nhánh Thanh Yến Thành thì tạo ra thuốc chữa bệnh sẽ rất nhanh, nàng cũng không còn lý do để ở lại.

"Vậy ta ra ngoài đợi trước, ngươi cứ giải quyết cho tốt."

"Ân." Thiên Nhận Tuyết nói xong thì lấy hôn lên hai ngón tay của mình, sau đó đạt hai ngón tay đó lên môi của Thế Hoa.

"Lát nữa gặp lại, tiểu đệ đệ."

Sau đó nàng liền rời ra khỏi cửa phòng, trước khi rời đi còn nháy mắt với Thế Hoa một cái.

Thế Hoa thì vẫn còn sững sờ mà chạm lên môi mình.

"Ta đây là đang bị trêu chọc sao?"

Cười khổ mà lắc đầu, hắn cũng liền biến mất khỏi căn phòng.

...

Ở một góc tối bên ngoài phân điện,

Thân ảnh của Thế Hoa xuất hiện, nhìn về phía bóng tối hơi khom người.

"Tiểu tử xin gặp Xà Mâu trưởng lão cùng Thứ Đồn trưởng lão."

Hai thân ảnh một cao một gầy xuất hiện, liền khom người hành lễ.

"Xà Long cùng Thứ Huyết, bái kiến công tử."

"Hai vị trưởng lão đã khách khí rồi." Thế Hoa dùng Hồn Lực nâng đỡ hai người lên.

Hai vị Phong Hào Đấu La ngay lập tức cảm nhận được một cỗ năng lượng cường đại nâng đỡ bản thân lên, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Xem ra mới một năm không gặp mà tu vi của vị công tử thần bí này lại tiến thêm một bước lớn.

Cả ba người đối đáp một hồi thì Thế Hoa mới vào vấn đề chính.

"Không biết hai vị trưởng lão có thể nói cho ta biết là trong lúc Tuyết nhi lịch luyện thì có phiền phức gì hay không?"

Xà Long cùng Thứ Huyết nghe vậy cũng đáp lại.

"Tiểu thư trong suốt một năm nay lịch luyện hầu như đều lựa chọn những khu vực hẻo lánh, hơn nữa hành tung cũng được che giấu cẩn thận, vì thế cũng không gây sự chú ý gì nhiều. Chỉ là khoảng thời gian gần đây dịch bệnh bạo phát, tiểu thư lại lộ ra khả năng chữa trị loại bệnh dịch này, nên đã có không ít thám tử từ mấy đại thế lực đến thăm dò tiểu thư."

"Xà Long nói đúng. Tuy nhiên bọn hắn bây giờ đến mặt mũi của tiểu thư đến bây giờ như thế nào cũng chưa biết, nên tình trạng cũng không đến mức đáng lo."

Thế Hoa gật đầu, sau đó nói.

"Chúng ta một lát nữa sẽ cùng Tuyết nhi rời khỏi Thanh Yến Thành đến Chúc Thiên sơn mạch, hi vọng hai vị trưởng lão đem những cái đuôi này xử lý, tránh lộ ra hành tung sắp tới của chúng ta."

Chúc Thiên sơn mạch tuy không phải là nơi lý tưởng cho con người sinh sống, hơn nữa khoảng cách từ Thanh Yến Thành đến nơi này cũng không thuận tiện bằng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nhưng với lễ vật của Thế Hoa mà nói thì điều kiện tự nhiên của nơi này lại là phù hợp nhất.

Xà Long cùng Thứ Huyết cũng không có thắc mắc gì, liền nhận mệnh mà biến mất.

Hai người chưa đi được bao lâu thì Thiên Nhận Tuyết liền xuất hiện ở bên cạnh Thế Hoa.

Ngữ khí của hắn có hơi bất ngờ nhìn nàng.

"Công việc bàn giao nhanh như vậy?"

Thiên Nhận Tuyết khẽ cười mà lắc đầu.

"Điện chủ ở nơi này rất sợ ta nên không dám chậm trễ, ngươi cũng hiểu mà."

Thiên Nhận Tuyết đi đến nơi này có đem Giáo Hoàng Lệnh ra làm vật xác nhận, nên điện chủ ở nơi này luôn có một loại cảm giác căng thẳng vô cùng, vì thế từ trước đến giờ đều cố gắng đáp ứng toàn bộ yêu cầu của nàng một cách nhanh nhất.

Cái này cũng tương tự như lần Thế Hoa đến Tinh Đấu Trấn vậy.

Mà bây giờ nàng rời đi, kẻ cảm thấy vui mừng nhất chính là vị điện chủ này, thế nên tốc độ xử lý nhanh như một cái chớp mắt.

Thế Hoa gật đầu, nhìn bầu trời vẫn còn hơi ám hồng, không khỏi nói với nàng.

"Hai vị trưởng lão xử lý cũng tốn một khoảng thời gian, chúng ta ngày mai hẳn sẽ lên đường, ngươi có muốn làm gì không?"

Thiên Nhận Tuyết suy nghĩ một chút thì tủm tỉm nói.

"Thế chúng ta đi ăn tối thì thế nào?"

Sau đó nàng chỉ tay vào Thế Hoa.

"Ngươi là người nấu."

Thế Hoa nghe vậy thì bật cười mà gật đầu.

"Được, ngươi muốn ta nấu món gì đều có thể."

"Vậy chúng ta cũng đi chợ một chút, ở gây gần Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, thực phẩm tươi lúc nào cũng có sẵn cả."

"Đi theo ta." Thiên Nhận Tuyết hào hứng kéo lấy tay Thế Hoa, kéo hắn đi về phía trung tâm Thanh Yến Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.