Bên trong phòng tắm, Thế Hoa đang nhìn trước mặt thùng nước tắm đang được các thị nữ rót đầy,
"Hảo, như vậy là đủ nước rồi, các ngươi đi ra đi." Hắn ra lệnh hiệu cho thị nữ dừng lại, sau đó kêu bọn hắn ra ngoài.
Thị nữ nói "Tuân mệnh thiếu gia!" sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Tận mắt thấy vị thị nữ cuối cùng ra ngoài, hắn mới lấy một viên thuốc màu đỏ mà Độc Bất Tử đưa cho hắn lúc sáng, lấy ngón tay nghiền thành bột, hoà vào trong thùng nước.
Nước trong thùng mắt thấy cũng biến thành màu đỏ như máu, ùng ục bong bóng nhiệt khí như nước sôi, cả mùi cũng là tanh hôi khó chịu.
"Rốt cuộc là chứa cái gì ở trong a?" Hắn mặc dù đã thấy qua kinh khủng hơn Vong Xuyên Hà, nhưng muốn hắn nhảy vào trong cũng khó khăn a.
Nhưng hắn cuối cùng cũng là đem suy nghĩ vứt sau đầu, nhảy vào bên trong.
Đầu tiên là cảm giác nóng cực độ của nước sôi, sau đó là đau như tiêm chích cả người khi cuồng bạo huyết khí chui thẳng vào da của hắn.
"Aaa...aaa." Lúc này người của hắn đỏ bừng như tôm luộc, trên người nhiệt khí bốc ra khỏi da.
Sau đó là sự xé rách của các bó cơ, sự bỏng rát của mô da và kích thích đau đớn từ các nội tạng khi đang bị nghiền nát từ từ.
"Răng rắc." Tiếng xương nứt ra như là một nhát búa đánh mạnh vào ý chí của Thế Hoa, khiến hắn như muốn ngất đi.
Nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ lượng huyết khí tàn bạo này liên tục một nén nhang.
Sau thời gian này thì có thể thấy thùng nước bên trong bây giờ lại là màu xanh dương nhu hoà cùng mềm mại, tinh hoa của dược lực như dòng suối mát bắt đầu chữa trị các vết thương trong cơ thể.
Huyết khí tàn bạo kia khi gặp dược lực thì như được vuốt lại, yên lặng hoà vào trong cốt nhục của hắn.
Thế Hoa cảm thấy cơ thể của mình được chữa trị thì liền thở phào nhẹ nhõm, quá trình này quá khinh khủng.
Hắn bây giờ ngâm trong nước, nhắm mắt cảm nhận cảm giác đập đi xây lại này.
...
Sau khi thấy dược lực kết thúc, hắn nhảy thoát ra khỏi bên thùng nước, cảm nhận biến hoá trên cơ thể.
"Oa, cường độ cơ thể cũng lên được 4 phần a." Thế Hoa vui vẻ nhìn mình trong gương nói.
Bây giờ thân hình hắn ngoại trừ rắn chắc một chút ra thì vẫn như cũ, nhưng bên trong xương cốt, bắp thịt cùng nội tạng đều được cường hoá rõ rệt.
Hắn nhìn bên trong thùng nước ngoài cặn thuốc ra thì không còn gì khác, nước vẫn trong suốt như lúc mới đổ vào. Đây cũng là điểm mạnh của cơ thể của hắn, hấp thu hoàn toàn 100% dược lực.
Cũng có thể gọi cơ thể của hắn là Vô Cấu Chi Khu.
Xong việc, hắn tắm rửa lại bản thân, sau đó ra lệnh thị nữ dọn dẹp bên trong.
Bản thân sau đó bắt đầu ngồi trên giường tu luyện 《 Tinh Không Hư Thần Quyết 》, hắn có cường đại Tinh Thần Lực lực lượng đã đạt đến Linh Uyên Cảnh hậu kỳ, nên cũng có thể thực hiện minh tưởng thay cho việc ngủ.
...
Ngày hôm sau,
Sáng sớm hôm nay cũng là một ngày hiếm hoi Thế Hoa còn ở lại trong phủ của mình,
Trong sân vườn hắn cũng bắt đầu học tập một bộ thối pháp《 Thiên Nguyệt Kính Ảnh Bộ 》.
Bộ công pháp này yêu cầu hắn dẫn Nguyệt Quang Chi Lực nhập thể để thuế biến đôi chân của bản thân, sau đó theo bộ pháp di chuyển mà tạo ra huyễn cảnh xung quanh.
Đây đúng là đo thân của hắn mà làm.
Hắn bắt đầu xếp bằng xuống đất, theo Nhật Nguyệt Thần Đồng dẫn Nguyệt Quang Chi Lực từ mắt trái vào chân, mắt thường thấy dưới thân của hắn của hắn đang phát ra u quang màu tím, đang tỉ mỉ đoán luyện đôi chân.
Quá trình này mất cả buổi sáng, mà chân hắn cường độ cũng đến nhập môn.
"Cuối cùng cũng bắt đầu luyện được." Hắn giãn đôi lưng của mình ra, bắt đầu thực hiện bộ pháp
Nhưng cố gắng di chuyển theo bước chân mà công pháp đề ra cũng không phải dễ dàng.
"Ầm...Ầm...Ầm" là tiếng của những lần hắn té ngã khi cố gắng theo bộ pháp, từng vết bụi bẩn vương lên quần áo cùng mặt của hắn, mồ hôi nhễ nhại, tuy không có vết thương nhưng nhìn người cũng là rách rưới cùng bết bát.
Thế Hoa tiết kiệm mỗi thời mỗi khắc để luyện được cước bộ này.
Trong sân vườn, tiếng bước chân cùng ngã nhào kéo dài đến lúc tối.
"Được rồi!!!!"
Trong cả trăm lần thử đi thử lại thì hắn cũng thành công, cảm giác thành công này làm hắn quên đi việc cả ngày này chưa ăn gì mà đói hóp cả bụng.
Nhưng cơ thể mệt mỏi cùng rã rời cũng đã quá cực hạn của hắn, hắn ngất đi.
Lúc hắn sắp rơi xuống đất thì một bóng hình màu đỏ xuất hiện.
"Thiếu gia đệ đệ, ngươi cũng rất cố gắng a." Mã Tiểu Đào đôi mắt đỏ nhìn rách rưới Thế Hoa, có chút đau lòng lẩm bẩm.
Nàng hôm nay biết tin Thế Hoa không đến tàng thư các hay Bản Thể Điện, ngay cả Lưu Nhược Thuỷ cùng Thiên Nhận Tuyết đều không thấy hắn. Nên lúc chiều nàng đã đến đây, lúc đó nàng thấy được đang cố gắng luyện bộ pháp Thế Hoa. Mà nàng cũng không làm phiền hắn, chỉ lẳng lặng đợi hắn làm ngất đi mới đón lấy hắn.
Trên con đường của cường giả mấy ai có thể cưỡi ngựa xem hoa, phần lớn đều vương lại mồ hôi cùng máu chảy.
"Tiểu Đào tỷ, là ngươi sao?" Thế Hoa mở mắt nhìn đang đau lòng mình nữ nhân.
"Ân, là ta, thiếu gia. Ngươi a, làm sao lại tu luyện đến mức này đâu." Mã Tiểu Đào ngữ khí có chút trách cứ nói.
"Rễ cây có sâu thì cây cao mới đón được gió lớn, tuy ta chỉ mới là cây nhỏ, nhưng ta lại muốn làm đại thụ che lại mảnh trời này."
"Ta bây giờ muốn tại lúc nhỏ yếu nhất, đem căn cơ của mình vững như bàn thạch, làm nền cho tương lai cường đại về sau." Ánh mắt của hắn sáng ngời nghĩ về tương lai.
Đã từng bình thường hắn muốn tại một thế này có một nhân sinh vô thường.
Liền Mã Tiểu Đào cũng có chút nhận được ảnh hưởng từ hắn.
"Khụ,khụ,khụ..." Nói xong Thế Hoa cũng là ho sặc sụa.
"Tiểu Đào tỷ, kêu người cho ta một cốc nước cùng ít thức ăn." Thế Hoa giọng yếu nói, hắn thật sự đã không còn năng lượng.
"Hảo." Mã Tiểu Đào rót một ít Hồn Lực vào trong người của hắn sau đó đặt hắn xuống ghế đá gần đó.
"Thị nữ đâu?" Mã Tiểu Đào ở bên ngoài hô.
...
Bây giờ Thế Hoa đầu tóc trắng rối bời dính đầy bụi đất, quần áo rách rưới, mắt thâm môi nhạt, miệng thì đang nhai nhồm nhoàm món gà hầm nhân sâm.
Nhìn đang lang thôn hổ yết Thế Hoa, Mã Tiểu Đào có cảm giác có chút không quen. Bởi trước giờ đây hắn hình tượng trước giờ nho nhã cùng "ông cụ non", thì giờ đây nhìn như một tiểu ăn mày rách rưới cùng bẩn thỉu.
"Đây là cái nhân sinh vô thường sao? Cũng quá bất thường a." Mã Tiểu Đào nghĩ thầm.
Thế Hoa nhìn Mã Tiểu Đào nhìn mình một cái rồi suy tư bộ dáng, biết mình hình tượng xây dựng bao năm nay coi như sụp đổ.
"Khụ...Khụ, Tiểu Đào tỷ, ta hi vọng ngươi không nói chuyện của ngày hôm nay ra-" Thế Hoa mặt có chút xấu hổ nói, dù sao cái này cũng quá ngượng ngùng a.
"Vẫn là chuyện thiếu gia đệ đệ tu luyện nhập tâm đến mức ngất đi dẫn đến ta một nữ tử phải ôm ngài? Vẫn là chuyện thiếu gia ngài cứ như một vị tiểu ăn mày đang nhiệt tình gặm đùi gà đâu?" Mã Tiểu Đào dùng ánh mắt của nàng nhìn Thế Hoa trên tay đùi gà.
"Chuyện nào cũng không được a." Khoé miệng của Thế Hoa có chút giật giật, chuyện nào được kể ra cũng là xã hội tính tử vong của hắn. Chỉ tưởng tượng được Thiên Nhận Tuyết biết việc này, đêm nay không rét mà run.
"Vậy thiếu gia đệ đệ cũng phải có chút gì đó làm phí "bịt miệng" cho ta a." Mã Tiểu Đào có chút giảo hoạt nói.
"Nói đi, tiểu Đào tỷ muốn thứ gì? Chỉ ta có thể trả được, ta sẽ trả." Thế Hoa cũng thoải mái nói. Đệ nhất, Mã Tiểu Đào cũng không hại hắn. Đệ nhị, miễn là chuyện này đi qua, giá nào hắn cũng trả.
"Hai cái ân tình, thế nào?" Mã Tiểu Đào đưa hai ngón tay lên hỏi.
"Ân tình sao, được, nhưng mà tại sao là hai cái a?" Thế Hoa có chút hiếu kỳ hỏi.
"Một cái cũng được thôi, nhưng thiếu gia đệ đệ muốn ta nói cái nào ra a." Mã Tiểu Đào cũng là nhẹ nhàng đáp trả.
"Ngạch, hai ân tình, ta đảm bảo chắc chắn là hai ân tình!" Thế Hoa cuối cùng dưới sự "uy hiếp" của Mã Tiểu Đào thì cuối cùng cũng biết nguyên do.
Nhìn Thế Hoa khuôn mặt kia đã đen giờ còn đen hơn, nàng có chút muốn cười.
"Cũng đã đêm rồi, thiếu gia đệ đệ ăn vui vẻ a, ta đi về đây, nhớ chăm sóc sức khoẻ cho tốt cùng đừng tập luyện quá sức a." Mã Tiểu Đào dặn dò cẩn thận xong thì Vũ Hồn phụ thể bay đi mất.
Thế Hoa nhìn nàng bay đi về phía xa cũng lắc đầu cười, ngồi xuống ghế đá, tay cầm đùi gà, mắt nhìn ánh trăng tròn.
Mọi thứ đêm nay có vẻ đều tốt đẹp đâu.
...
6 ngày sau,
Sáng sớm
Đông Quân Thế Hoa đang đứng ở cổng của Cung Phụng Điện chờ đợi Kim Ngạc Đấu La.
Hôm nay là ngày hắn tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thu hoạch đệ nhất Hồn Hoàn.
Trang phục của hắn không còn là trường bào thường ngày, mà là một bộ đồ vải ôm người cùng đôi giày màu đen.
Tóc trắng buộc cao thành búi, trên cổ mang một cọng dây chuyền bằng bạc có lồng vào một chiếc nhẫn màu tím, phía trên có hoạ tiết nước mắt màu đen, chiếc nhẫn này là Thiên Đạo Lưu đưa cho hắn Hồn Đạo Khí.
Tên "Tử Hà Dung Mặc Lệ", bên trong là 100 mét khối không gian.
Suốt một tuần hắn cũng đã chuẩn bị đủ thứ nào là nước, lương khô, vũ khí, pháo hiệu, đá lửa, thuốc chữa thường, bột đuổi côn trùng, rượu...vân vân nhằm chuẩn bị cho lần đi này.
"Thế Hoa tiểu tử, tới sớm a!" Đang dựa cột nhắm mắt dưỡng thần Thế Hoa nghe được tiếng của Kim Ngạc, thì mở mắt ra, vấn an nói.
"Buổi sáng tốt lành, Kim Ngạc gia gia."
"Ân, chuẩn bị đi thôi." Kim Ngạc cũng là đáp lại.
"Chúng ta không cần đợi xe ngựa sao?" Thế Hoa nhìn xung quanh không thấy một chiếc xe ngựa nào liền hỏi.
"Ha ha ha! Thế Hoa tiểu tử, đã 30 năm nay lão phu không dùng xe ngựa, với cả 99 cấp Cực Hạn Đấu La tu vi không phải là để chưng cho đẹp." Kim Ngạc Đấu La nói xong liền ôm còn đang xử lý thông tin Thế Hoa liền bay đi mất.
Đi đến mục tiêu của ngày hôm nay, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
...
Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ngoại vi,
Có hai thân ảnh một lớn một nhỏ. Thân ảnh lớn thì đang canh gác, còn thân ảnh nhỏ thì đang tay đang chống dựa vào một gốc 20 năm Tử Trúc.
"Oẹ..." Thế Hoa đang nôn thốc nôn tháo. Hắn đã bay liên tục nửa ngày, tuy áp lực gió được Hồn Lực của Kim Ngạc loại bỏ, nhưng cái cảm giác mất cân bằng kia khiến hắn chóng mặt không thôi.
"Thế Hoa tiểu tử, xong chưa, ngươi đã nôn đã được một nén nhang rồi." Kim Ngạc có chút bất đắc dĩ nói, hắn cũng không ngờ Thế Hoa lại "yếu" như thế này.
"Được rồi Kim Ngạc gia gia." Sau khi xúc lại miệng bằng nước sạch cùng nhai một ít vỏ quýt, Thế Hoa sắc mặt cuối cùng cũng đỡ hơn.
"Ân, di chuyển thôi. Do tính tình của Ám Kim Khủng Trảo Hùng hiếu chiến, hơn nữa lại là mục tiêu của chúng ta là 6000 năm, nên vị trí chúng ta cần đến nằm trong khu vực vạn năm Hồn Thú."
"Ta bây giờ sẽ để ngươi đối mặt với 2000 năm Hồn Thú trở xuống, coi như cũng là lịch luyện, không uổng công chuyến này."
"Ta hiểu được." Thế Hoa cũng tán đồng.
"Vậy xuất phát thôi." Kim Ngạc nói xong cũng là xung phong đi trước.
...
Sau một canh giờ,
Trước mặt Thế Hoa là một đầu đi lạc Tật Phong Ma Lang, tu vi theo hắn quan sát là tầm 400 năm, là một đầu không tệ đệ nhất Hồn Hoàn.
Nhưng thứ hắn muốn không phải Hồn Hoàn, mà là muốn đánh thử với nó.
Tật Phong Ma Lang hai con mắt xanh lục cũng cảnh giác nhìn Thế Hoa, bây giờ ngủ ngơ nó cũng biết tiểu hài trước mặt muốn giết nó.
"Gừ rừ...." Tật Phong Ma Lang dựng lên bộ lông màu xám của mình, hai chân sau co lại, như đang lấy lực bật đẩy.
"Thiên Cơ Tán" Thế Hoa cũng không chịu yếu kém, triệu hồi ra Thiên Cơ Tán trên tay, mũi mâu hướng về con sói trước mặt.
"Gào..." Theo một tiếng sói gào, Tật Phong Ma Lang bật người lên, lang trảo sắc lẻm nhanh như cắt hướng về Thế Hoa.
Thế nhưng Thế Hoa như một vũ công, di chuyển nhẹ nhàng tránh khỏi lang trảo.
Đồng thời chân đạp kỳ lạ bộ pháp, xuất hiện phía bên đầu của Tật Phong Ma Lang.
Thân Thiên Cơ Tán được dùng như côn, đập vào đầu của con sói, lực đạo lớn khiến nó run lẩy bẩy, không thể nào động đậy được.
Ngay tại trong ánh mắt kinh hãi của nó, mũi mâu của Thiên Cơ Tán đâm xuyên qua hốc mắt.
Đại não bị phá hư, Tật Phong Ma Lang chết ngay tại chỗ.
Khi Thế Hoa rút Thiên Cơ Tán ra, mũi mâu bên trên chỉ còn màu đỏ của máu cùng màu trắng của óc sói.
Hắn bây giờ mông ngồi bệt xuống đất, nhìn đầy máu Tật Phong Ma Lang mà thở hổn hển.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]