Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn bên trong,
"Ta là ai?"
Đang tu luyện Đông Quân Thế Hoa thì bị một bàn tay mềm mại che mất đôi mắt, nghe được giọng nói quen thuộc liền nhoẻn miệng lên cười.
"Oa, không biết a, chắc hẳn là một vị thiên sứ xinh đẹp tới đây bắt lấy trái tim của ta rồi." Thế Hoa cũng thuận theo nàng mà giả bộ theo nàng mà diễn.
"Hừ, liền ngươi cái miệng bôi mật này, đúng là...đúng là..." Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì có mặt đỏ lên cùng có chút xấu hổ, mặc dù đã nghe Thế Hoa trêu chọc mình nhiều lần nhưng nàng vẫn không miễn dịch được.
"Đúng là thế nào?" Thế Hoa cầm tay của nàng hỏi.
"Đúng là...đúng là..." Khi Thế Hoa cầm tay của nàng thì Thiên Nhận Tuyết Hồn Vương tu vi như biến mất, không tránh thoát được, chỉ có thể lắp bắp nói.
"Đúng là rất xinh đẹp đâu." Thế Hoa nhìn Thiên Nhận Tuyết khuôn mặt, tay còn lại vuốt lên gương mặt nàng nói.
"Ngươi...ngươi..." Thiên Nhận Tuyết nhìn Thế Hoa cái kia ánh mắt, có chút không chịu nổi xấu hổ liền một chân đá bay hắn ra ngoài.
"Ầm..." Thế Hoa bị một sút dính vào trong vách đá, hắn bây giờ có chút hối hận. Đây là chọc sư tử cái a.
Độc Bất Tử cùng Nguyệt Quan thấy cảnh này thì nhìn trời nhìn đất nhìn mây.
"Trời hôm nay có chút mây, có chút nắng, đúng là đẹp đâu." Hai người họ thầm nghĩ.
Bên trong vách đá, thân ảnh của nam hài đi ra.
"Được rồi, được rồi, Tuyết nhi tỷ, tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-chi-thien-co-phuong-hoang/2447362/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.