Chương trước
Chương sau
"Có việc gì thì các ngươi làm trong vòng nửa nén nhan, sau đó thì chúng ta chuẩn bị ăn tối, sau đó chúng ta sẽ chia nhau ra canh gác." Càn Hàm Phong ra lệnh.

"Rõ!" Sau khi cả đám người hô lớn thì Thế Hoa nói xong thì vô tung biến mất.

"Oa, thật ngưu!" Vân Tịch thấy cảnh này thì ánh mắt lấp lánh tia hâm mộ.

Liền Càn Hàm Phong đều kinh hãi, hắn không cảm nhận được Thế Hoa khí tức.

"Quá tà môn!" Càn Hàm Phong cùng kế bên Tạ Thiên nghĩ thầm. Tuy đã biết Thế Hoa thực lực cực kỳ bí ẩn, nhưng một Hồn Tôn trước mặt hai Hồn Vương biến mất như vậy vẫn làm cho bọn hắn líu lưỡi.

Mà lúc này Huyền Cách Cách nói với Vân Tịch.

"Tiểu Tịch, ngươi mau đi vệ sinh đi, lúc nãy không phải là ngươi nói ngươi mắc sao?" Lúc nãy do tốc độ của Xích Thiết Man Ngưu khá nhanh nên cũng không tiện dừng lại, khiến mắc tiểu Vân Tịch phải nín lại.

"Quên mất, quên mất! Vậy ta đi trước." Vân Tịch nghe vậy thì cười gượng, sau đó cũng là đi mất vào bụi cây gần đó. Sau đó Huyền Cách Cách cùng Kiều Trị trao đổi một chút rồi cũng chia ra.

Thế Hoa lúc này cũng xử lý xong cơ thể yêu cầu, cơ thể cũng được Hồn Lực khống chế làm sạch sẽ. Sau khi xong việc thì hắn leo lên ngọn của một cây cao mà ngắm nhìn hoàng hôn của mùa thu này.

Thái dương cũng đã hạ được một nửa, dư quang lấp ló như vị quân vương nhìn lại lãnh địa của mình. Ánh nắng của mặt trời lặn khiến bóng cây cũng đã ngã về đông, cũng là lúc mà Thế Hoa trở lại tụ họp với đám người.

Càn Hàm Phong thấy mọi người đã tập hợp đủ thì nói.

"Đồ ăn đã được nấu sẵn, chúng ta đi ăn là được rồi."

"Ân." Đám người gật đầu sau đó đi theo Càn Hàm Phong hướng dẫn mà đi nhận thức ăn.

Thức ăn cho buổi đêm thực ra khá đơn giản, gồm khoai lang luộc, thịt nướng muối cùng súp rau củ. Cũng không phân chia thức ăn theo chức vị, mọi người đều có khẩu phần bằng nhau. Cái này cũng làm cho Thế Hoa cái nhìn tổng quát với cách thương hội ở đây hoạt động.

Sau khi ăn no thì theo Càn Hàm Phong phân chia thì ca đầu sẽ do Vân Tịch cùng Kiều Trị canh giữ, ca sau sẽ là Huyền Cách Cách cùng Càn Hàm Phong, ca cuối là Tạ Thiên cùng Thế Hoa.

Một buổi đêm cứ như vậy không có gì xảy ra.

...

3 ngày sau, buổi sáng.

Bọn họ cuối cùng cũng tới Tinh La Đế Đô, trên đường thực chất cũng không gặp trắc trở nào nên cũng không quá mệt mỏi.

Lúc này Hắc Nguyên thương hội xe hàng đang được chi nhánh ở đây bảo trì, cái này cũng tốn mất thời gian một ngày, nên một ngày này trong lúc Càn Hàm Phong cùng Tạ Thiên đến Vũ Hồn Thánh Điện ở đây trao đổi công việc thì 4 người Thế Hoa được xả hơi, ngày mai mới bắt đầu khởi hành.

Kiều Trị đám người có ý định mời Thế Hoa đi theo nhưng hắn từ chối, hắn với tổ 3 người này ấn tượng khá tốt nhưng cũng chưa đến mức thân thiết như vậy. Kiều Trị tỏ ra đã hiểu cũng không giữ lại.

Thế Hoa thân ảnh bây giờ đang ở trên nóc của một toà nhà khá cao, ánh mắt đang thưởng thức quang cảnh xung quanh.

Tinh La Đế Đô vị trí nằm khá gần vị trí của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chỉ cách có 2 ngày đi xe ngựa. Nên khắp nơi bao bọc xung quanh có rất nhiều mảng rừng xanh, mọi người ở đây không có phân biệt đối xử giữa Hồn Sư cùng phàm nhân rõ ràng như ở Thiên Đấu Đế Quốc. Hồn Sư sẽ không xem thường phàm nhân, mà phàm nhân đối mặt với Hồn Sư cũng không khép nép.

Dù sao ở đây Tinh La Đế Quốc lấy võ làm trọng, mà võ ở đây đều áp dụng lên cả Hồn Sư cùng người thường, tất cả xen kẽ cấu tạo nên một bộ chiến lực cực kỳ hùng hậu làm thanh kiếm sắc bén nhất cũng như tấm khiên vững chắc nhất cho Tinh La Đế Quốc. Nên phàm nhân với Hồn Sư tuy tôn kính, nhưng không có kinh sợ, tất nhiên chỉ là các cấp thấp Hồn Sư.

Tinh La Đế Quốc được xây dựng nhìn rất đơn giản, không có nhiều hoa lệ kiến trúc, cũng chỉ có khu trung tâm là có một chút quý khí. Nhưng khí tức sôi động hào sảng tràn đầy thượng võ vương vấn làm cho nơi đây có một ý vị khác biệt.

Thế Hoa ánh mắt cũng hướng tới nơi đông đúc nhất Tinh La Đế Đô, khu mua sắm. Mà lý do a, đều hiểu đều hiểu.

...

Khu mua sắm này trình độ sầm uất thực sự vẫn là rất tốt, dù sao cũng là một trong 3 trung tâm lớn nhất Đấu La Đại Lục, không thể nào mà không tốt được.

Trên đường mua sắm Thế Hoa chủ yếu là mua các đặc sản của Tinh La Đế Quốc, còn quần áo cũng lựa được vài bộ, dù sao mỗi vùng mỗi kiểu quần áo, Thế Hoa cũng không biết mấy vị kia có thích hay không.

Thế Hoa lúc này an tĩnh dạo chơi thì thấy được ở giữa đang bu đông đám người, bên trong vương ra một giọng nam hài đầy vương bát chi khí.

"Hừ, chỉ là một cái Hồn Sư mà cũng dám dạy dỗ ta làm gì." Sau đó là tiếng đơn phương đấm đá túi bụi.

Thế Hoa tinh thần lực lúc này toả ra, quan sát bên trong sự tình.

Ở giữa vòng người là một tên nam hài với mái tóc màu vàng, trên thân mặc một bộ đồ màu trắng với hình của Bạch Hổ Vũ Hồn.

"Là Tinh La Hoàng Thất hậu đại sao?" Thế Hoa nghĩ thầm, đang định hỏi ai thì thấy một lão gia gia đang vẫy quạt mát uống trà nóng gần đó.

"Vị gia gia này, cho tiểu tử hỏi không biết đây là ai mà ngang ngược như vậy?"

Lão gia gia ánh mắt lúc này nhìn về Thế Hoa, bên trong ánh mắt của hắn có chút quang mang kinh nghi. Thế Hoa vẻ ngoài ngoại trừ màu tóc có chút khác biệt thì cả người từ ngoại hình đến trang phục đều bình thường, nhưng trong mắt lão giả là một sự thần bí khó tả, như một tấm sương mù che đặc. Nhưng cũng là bình thường nói.

"Hắn là Đái Duy Tư - Đái Thiên Phong đại nhi tử nên mới lớn lối như thế."

"Là hắn sao? Không ai ra cản hắn sao?" Thế Hoa nghe vậy thì không dấu vết đánh giá lão giả, nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện hơi nhíu mày nhìn về đám thủ vệ xung quanh. Tuy Đái Duy Tư (Davis) là đại hoàng tử của Tinh La Hoàng Thất, nhưng dù có vậy thì cũng không nên hành xử như vậy a, mặt mũi của hoàng thất cũng không như thế nào tốt giữ a.

"Ngươi là người mới đến đây nên có vẻ không biết, Đái Duy Tư tiểu tử này là kẻ có thiên phú mạnh nhất trong Tinh La Hoàng Thất, cũng có ý nghĩa gì thì chắc ngươi cũng hiểu?" Lão giả lắc đầu nói.

Đái Duy Tư tiên thiên Hồn Lực 8 cấp, tuy không phải là thiên phú cao nhất từ trước đến giờ của Đái gia, nhưng là kẻ mạnh nhất của thế hệ hoàng thất hiện giờ. Thêm vào việc là đại hoàng tử, thời gian tu luyện nhiều hơn nên tu vi chắc chắn sẽ luôn dẫn trước các đệ đệ của mình. Việc đắc tội với một người như vậy với những kẻ làm việc dưới trướng đế quốc như binh sĩ sẽ không phải là kết cục tốt.

Thế Hoa đương nhiên cũng hiểu, theo tuyến thời gian bây giờ Đái Mộc Bạch chỉ mới có 4 tuổi, thiên phú chưa lộ ra nên Đái Duy Tư vẫn là đệ nhất thiên tài của Đái gia.

Lúc này một bên xe ngựa đi đến thu hút sự chú ý của mọi người, xe ngựa toàn thân được sơn trắng cùng với viền vàng sang trọng, kết hợp với Bạch Hổ hoạ văn là biết đây là Tinh La Hoàng Thất xe ngựa.

"Đại ca, ngươi không nên là như vậy, thúc ấy cũng không phải có ý đó." Một giọng nói vang lên từ bên trong xe ngựa thu hút sự chú ý của không chỉ đám người mà còn có Thế Hoa.

"Đại ca? Là Đại Mộc Bạch sao? Không, cũng không phải, giọng này còn lớn hơn một chút...?" Lúc Thế Hoa đang suy nghĩ lung tung thì Đái Duy Tư giống nói khinh thường đáp trả.

"Nhị đệ, ngươi có vẻ là quản quá nhiều a."

"Đúng rồi, là nhị hoàng tử." Thế Hao nghe được Đái Duy Tư câu nói thì mới bật nhớ ra, Đái Mộc Bạch chỉ là tam hoàng tử mà thôi, còn một nhị hoàng tử nữa.

"Đại ca, ngươi không phải là nên làm gương cho Mộc Bạch sao? Như thế này làm sao mà tốt a." Đái Thanh Di lúc này cũng đi xuống, hắn nhìn cũng chỉ nhỏ hơn Đái Duy Tư một tuổi, đôi mắt có màu trắng đục, không giống với Đái Duy Tư màu xanh lam.

"Hừ, ở Tinh La Đế Quốc sùng bái nhất là vũ lực, ta mạnh mới là tấm gương, còn hắn yếu mới là hắn vô năng. Giống như ngươi, Thanh Di, hắn đều không có quyền dạy bảo ta." Đái Duy Tư ánh mắt cao thượng đáp.

"Ta và hắn yếu hơn ngươi cũng không có nghĩa là ngươi làm xấu mặt Tinh La hoàng thất như thế này. Không phải trước đây ngươi đã bị phụ hoàng phạt diện bích một lần rồi sao? Bây giờ tái phạm là muốn để cho thế nhân biết hoàng đế sinh ra một tên nghiệt tử vừa khinh miệt dân thường, vừa không nghe lời phụ mẫu giáo dạy sao?" Đái Thanh Di giọng nói non nớt không hề run sợ, nhìn thẳng về Đái Duy Tư.

"Ngươi..." Đái Duy Tư nghe vậy thì tức giận, vừa muốn nói gì thì bị Đái Thanh Di cắt ngang.

"Ngươi ngươi cái gì, hay là ngươi muốn đánh cả ta làm xấu bộ mặt của cả Tinh La Hoàng Thất?"

"Ồ, tưởng là một đầu tiểu hổ, nhưng miệng lưỡi cũng sắc bén lắm." Thế Hoa bây giờ rất hứng thú với nhị hoàng tử này. Lấy hoàng đế làm thương, lấy hoàng thất ra làm thuẫn, vừa công vừa thủ chống lại sự uy hiếp của Đái Duy Tư, có thể nói là một thiên tài miệng pháo.

Bây giờ Đái Duy Tư á khẩu không thể trả lời được, chỉ biết tức giận phẫn nộ nhìn về Đái Thanh Di.

"Còn các ngươi, muốn ở đây chờ mọi chuyện lớn hơn rồi mới chịu tới sao?" Đái Thanh Di cũng không tiếp tục để ý Đái Duy Tư mà nhìn về đám thủ vệ xung quanh.

Mà đám thủ vệ xung quanh nghe nói đến việc này liên quan đến cả hoàng đế cùng hoàng thất thì tái cả mặt, liền đem người vác Đái Duy Tư đi ra khỏi nơi này.

Đái Thanh Duy lúc này mới tới chỗ của người đang nằm trên mặt đất, ánh mắt loé lên không hiểu quang mang sau đó lại biến lại thành bình thường, khom người nói.

"Tiểu tử Đái Thanh Di, Tinh La nhị hoàng tử, xin thay mặt hoàng huynh tạ lỗi cho hành vi thất lễ lúc nãy."

"Hoàng tử miện hạ đừng làm vậy, tiểu dân không chịu nổi lễ này." Đại thúc lúc này mới vội vàng đứng dậy, vội vàng khom người thấp hơn nói.

"Hoàng tử hay không không quan trọng. Mọi người là con dân của Tinh La Đế Quốc, hoàng huynh thân là thành viên của hoàng thất lại gây tổn thân cho con dân của mình là lỗi của hắn một phần. Mà một phần ta là một hoàng tử lại không bảo vệ được mọi người cũng là không tròn trách nhiệm, xin mọi người tha thứ." Đái Thanh Di lúc này người khom 90 độ, đã là thành tâm hết mực.

"Nhị hoàng tử..."

"Hoàng tử, đừng làm vậy."

"Nhị hoàng tử, đây là đại hoàng tử lỗi lầm, ngài không có bất kỳ một trách nhiệm nào cả." Người dân xung quanh mỗi người một lời khuyên nhủ Đái Thanh Di nhưng tuyệt nhiên cũng không đả động được hắn đứng lên.

"Chậc chậc, nhị hoàng tử đúng là bác ái đâu, hiền lành như vậy bảo vệ chúng ta." Một lão a di bên đường không khỏi tấm tắc.

"Ân, như thế này tốt hơn đại hoàng tử nhiều." Lão tử kế bên cũng gật đầu, Đái Duy Tư với tâm tính này mà lên ngôi thì đúng là nhân dân lầm than.

Mà vị đại thúc lúc này cũng đành cung kính nói với Đái Thanh Di.

"Hoàng tử miện hạ, tiểu dân mạn phép tha thứ cho người cùng đại hoàng tử."

Đái Thanh Duy lúc này cũng thẳng người, nói với vị đại thúc.

"Vậy Thanh Di ta cảm tạ vị đại thúc đây."

Sau đó là đưa ra một bao tiền.

"Đây là đền bù của hoàng thất dành cho ngươi, xin đừng từ chối."

"Hoàng tử, ta... Được rồi, coi như ta nhận." Vị đại thúc định nói gì thì thấy ánh mắt của Đái Thanh Di thì thở dài nhận lấy bao tiền.

"Vậy nếu mọi chuyện đã xong thì tiểu tử xin cáo lui." Sau đó thì Đái Thanh Di cũng rời khỏi hiện trường.

Thế Hoa nhìn toàn bộ mọi việc trong mắt thì trong lòng suy nghĩ đến khả năng gì, nhìn về phía rời đi của nhị hoàng tử.

"Thật là một cái đáng sợ hoàng tử, đúng không?" Lúc này lão tử kế bên nói, mỉm cười nhìn về phía Thế Hoa.

Người tinh mắt đều nhìn ra được mọi chuyện ở đây có gì đó không ổn. Mà việc Đái Thanh Di "vô tình" gặp Đái Duy Tư thế này trong cả một nơi lớn như Tinh La Đế Đô, lại còn "vô tình" trong lúc Đái Duy Tư làm việc ác trước mặt bàn dân thiên hạ. Mà từ chuỗi sự kiện "vô tình" này thì lại dẫn đến việc trấn tràng Đái Duy Tư, xin lỗi vị đại thúc kia đến việc đền bù tổn thương, mọi thứ đều có lợi với Đái Thanh Di vị này nhị hoàng tử trong việc xây dựng hình ảnh, hơn nữa còn mạnh tay đạp thanh danh của Đái Duy Tư xuống. Nên nói đây không phải là màn kịch mà Đại Thanh Di dựng lên thì Thế Hoa không tin, mà lão giả này cũng vậy.

Tuy nói Tinh La Hoàng Thất lấy nuôi cổ phương thức để tạo ra bậc đế vương, nhưng dân tâm suy cho cùng cùng vẫn phải vững vàng, nếu như người dân biết kẻ thống trị mình là một vị hôn quân thì sẽ không bao lâu thì mọi thứ sẽ loạn lạc cực độ.

Cái này cũng gián tiếp nói tại sao nhị hoàng tử bị bóp chết trước Đái Mộc Bạch, một kẻ mưu mô xảo quyệt như thế này so với ăn chơi trác táng Đái Mộc Bạch thì có uy hiếp với đế vương cơ nghiệp của Đái Duy Tư hơn nhiều.

"Lão gia gia cũng nghĩ vậy sao?" Thế Hoa nghe cũng biết lão giả muốn ngả bài thì cũng không giấu diễm. Hắn với lão giả này thân phận có chút hiếu kỳ, bởi người bình thường sẽ không gọi ra tục danh của Đại Thiên Phong thì không phải là người bình thường. Một là kẻ không biết trời cao đất dày, hai là tu vi cực cao, mà theo lão giả bên trong người khổng lồ Hồn Lực thì hẳn là vế sau.

Thế Hoa lúc này cũng ngồi xuống ghế đối diện, chờ đợi lão giả trả lời.

"Lão già ta danh xưng Hứa Tư Vũ, có thể gọi ta là Hứa lão. Không biết vị huynh đệ đây?" Lão giả cũng giới thiệu.

"Xin Hứa lão thứ lỗi cho tiểu tử không thể dùng tên thật, nhưng mọi người đều biết ta qua danh xưng Thiên Đố." Thế Hoa cũng chỉ có thể xin lỗi lão giả trước mặt, nhưng họ Hứa này làm hắn nhớ đến một cái ẩn thế tông môn kiêm gia tộc.

Hứa gia - Tinh Quan Tông, truyền thừa Khí Vũ Hồn Tinh Quan!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.