Chương trước
Chương sau
Thế Hoa với Mại Nhĩ Tư thực lực cũng không có chút hứng thú nào, nên liền giết hẳn để tiết kiệm thời gian.

"Còn các ngươi đây..." Thế Hoa nhìn trên giường hai người cũng không nhiều lời mà cho mỗi người một thương châm xuyên qua đầu dẫn đến tử vong.

Dù sao nhiệm vụ cũng là diệt những người có liên quan với Mại Nhĩ Tư, hai người này cũng không thoát khỏi cái vòng này, còn đến nỗi có tội hay không thì cũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ là hai cái Đại Hồn Sư, thà giết nhầm còn hơn bỏ xót.

Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân, chần chờ quyết định sẽ dẫn đến bị phản sát.

Đây là trước kia Thế Hoa khi làm nhiệm vụ đúc kết ra.

"Bây giờ là tới giúp bọn họ sao?" Thế Hoa trầm tư nghĩ, Mại Nhĩ Tư cũng đã chết, xử lý quan hệ với Thiết Tượng hiệp hội sẽ là việc của Vũ Hồn Chủ Điện Bạch Y Giáo Chủ mới, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có giúp Càn Hàm Phong đám người.

Mà lúc này cũng có tiếng bước chân vang lên, một tiếng cửa mở ra.

"Mại đại nhân!!!" Có hai tên tráng hán đô con xuất hiện, nhìn thấy Mại Nhĩ Tư như vậy thì gầm lên.

Bọn họ là tay sai đắc lực của Mại Nhĩ Tư, lăn lộn cùng hắn cũng đã mười mấy năm, coi như là tâm phúc lâu năm.

"Ồn ào!" Thế Hoa nhíu mày không vui, tụ tập hai thanh băng thương ném về phía hai tên Hồn Vương.

Hai tên Hồn Vương không ngờ Thế Hoa lại như thế không giới thiệu bản thân liền đã phóng ra tuyệt chiêu thì cũng luống cuống đỡ lại.

"Đệ tam Hồn Kỹ, Đồng Thuẫn!"

"Đệ tam Hồn Kỹ, Thiết Thuẫn!"

Cả hai tay của bọn họ ngưng tụ ra hai cái khiên khác biệt đỡ lại băng thương, Thế Hoa một chiêu này cũng là tiện tay nên hai tên Hồn Vương cũng bình an đỡ được, chỉ là trên khiên có một vết nứt rõ ràng khiến hai người bọn họ tâm linh hơi rét run.

"Ô, kim loại sao?" Thế Hoa thấy vậy thì cười thú vị. Trên tay triệu hồi ra hai đầu chim ruồi nhỏ xinh làm bằng băng, sau đó điệp gia lượng lớn lôi điện màu đen.

"Lam Điểu Phạt Lôi Quan!"

Hai đầu chim ruồi lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận hai tên Hồn Vương, mà một tên Hồn Vương vốn đang kinh hãi sức mạnh của Thế Hoa thấy màn này thì nhanh tay kéo tên còn lại sang, ném vào chỗ của hai đầu chim ruồi.

"Vương Nhị, ngươi làm gì?" Tên còn lại lúc này mới nhận ra nhưng quá chậm, va vào một đầu chim ruồi.

"Đùng!" Một tiếng nổ vang vọng làm cả cánh cửa bay ra ngoài, tạo ra một dàn khói trắng mù mịt lạnh lẽo.

Nhưng những điều này không làm tên Hồn Vương còn lại quay đầu mà càng lúc chạy càng nhanh hơn, bởi theo uy lực đó thì hắn biết tên đồng bạn lâu năm kia chắc chắn đã chết, mà hắn phải tận dụng từng phút từng giây chạy đi kiếm sinh lộ.

Cũng đừng nói hắn nhát gan hay gì. Trừ khi là thánh nhân hoặc chán sống, mấy ai lại hi sinh bản thân mình để làm bia đỡ đạn cho người khác đâu.

Mà hắn tất nhiên cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

"Víu!" Mà đời làm sao vẹn toàn, con chim ruồi còn lại mau chóng đuổi kịp, liền cận ngay cái ót của tên Hồn Vương.

"Đùng!" Lại một tiếng nổ tung vang lên, tên Hồn Vương cuối cùng cũng cảm nhận được sự kinh khủng mà tên đồng bạn phải trải qua.

Lôi điện như thiên phạt rơi xuống cơ thể khiến điện mạch trong cơ thể nhảy loạn xạ, liền đầu óc cũng không thể nào tỉnh táo để cảm nhận sự đau đớn của các làn da, sau đó là một đợt băng bạo khiến toàn bộ cơ thể hắn bị bao bọc trong một cái quan tài bằng băng, dưới nhiệt độ của Cực Hạn Chi Băng thì hai hàng này không chết ngạt cũng chết cóng.

Thế Hoa nhìn vậy cũng không quá bất ngờ, chiêu này cùng đệ nhất Hồn Kỹ của Diễm có chút tương đồng, nhưng sát thương thì mạnh hơn nhiều.

"Vẫn là đi phụ giúp bọn họ một chút." Thế Hoa cũng không xem xem hai cái quan tài bằng băng này có gì đặc biệt mà liền hướng đi về phía của Càn Hàm Phong đám người để đi ra trấn tràng.

...

Một đêm này trong Canh Tân Thành có sự thay đổi rõ ràng, Mại Nhĩ Tư chết không thể nào chết hơn, liền đám lâu la của hắn cũng bị tiêu diệt gọn gàng. Phần lớn những người còn lại cũng là tay chân hoặc liên quan không mật thiết với Mại Nhĩ Tư nên mới qua được cuộc thanh trừng này.

Lúc này Kiều Trị đang trị liệu cho Càn Hàm Phong đám người, trên tay hắn có một viên ngọc lớn bằng gỗ, phía trên lượn lờ Mộc nguyên tố cùng Sinh Mệnh Lực rất nồng đậm.

Phía dưới chân 4 cái tốt nhất Hồn Hoàn phối trộn xoay tròn.

"Đệ nhất Hồn Kỹ, Tự Lực Canh Sinh (tự lực cánh sinh)!"

Từ Mộc Sinh Châu Vũ Hồn có thể thấy được các dòng Sinh Mệnh Lực đang kết thành dòng hoà vào cơ thể của Cảm Hàm Phong đám người.

"A...a...a, thoải mái a." Vân Tịch miệng vết thương co lại làm hắn không khỏi rên rỉ, nhưng mà tiếng này làm Kiều Trị hận không thể đánh vào đầu của hắn một cái.

"Có điều Hồn Lực của chúng ta trôi cũng nhanh quá đáng a." Vân Tịch vui vẻ chưa bao lâu thì cảm nhận được bản thân Hồn Lực như nước lũ trôi đi thì bĩu môi.

"Ngươi bây giờ còn đánh ai sao mà sử dụng Hồn Lực?" Huyền Cách Cách một tay đập vào lưng của Vân Tịch cười mắng.

Cái Hồn Kỹ này của Kiều Trị đã là rất tốt, tự sử dụng Hồn Lực của người bị thương để chữa trị, độ tiêu hao Hồn Lực không bị đè ép lên một người, tuy khả năng không mạnh bằng Cửu Tâm Hải Đường nhưng đã là rất tốt.

"Hừ, dám đánh ta, đừng tưởng ta không dám nói ra gian tình của..." Vân Tịch bị đánh đau điếng định phản bác lại thì bị Huyền Cách Cách trên tay cái khiên màu đen đem ra mà phải im lặng.

"Tiểu Tịch, ngươi nói cái gì?" Huyền Cách Cách cười như không cười nhìn về phía Vân Tịch, trên tay còn không ngừng lắc lắc Hắc Diệu Thuẫn.

"Coi như lần này ta chịu thua hai người các ngươi phu phụ, để đến khía đột phá Hồn Vương thì các ngươi sẽ biết, đến lúc đó... Kiệt, kiệt, kiệt." Vân Tịch lẩm bẩm mà cười tiện. Hắn Khí Vũ Hồn Bạch Diêm Mâu mặc dù mạnh, nhưng muốn đâm thủng qua hàng phong ngự của Hắc Diệu Thuẫn thì đúng là khó khăn. Nhưng đó chỉ là đồng cấp, đợi đến lúc vạn năm Hồn Hoàn gia thân, hắn tự tin sẽ cho hai người này biết tay.

"Đợi lúc đó rồi tính tiếp." Huyền Cách Cách cũng không sợ chút nào, nhưng trong lòng nàng vẫn là Kiều Trị vẫn là mừng cho hắn.

Tính rộng trong cả đại lục thì Vân Tịch cũng được coi là một cái thiên tài, chỉ là không so được với các thiên tài ở học viện lớn mà thôi.

Hai người bọn hắn cũng có thể nói là đỡ đầu Vân Tịch khi hắn mới gia nhập vào Ma Sư Quân số 12, lúc đó hắn 20 tuổi cũng chỉ mới 39 cấp. Bây giờ 4 năm trôi qua Vân Tịch cách 50 cấp cũng không còn bao xa, thân là đồng đội cùng tiền bối thì cả hai người đều hi vọng Vân Tịch có thể mạnh hơn, dù sao Hồn Vương cùng Hồn Tôn giá trị không giống nhau.

Hồn Sư tu luyện có 6 mốc cần phải vượt qua lần lượt là 30 cấp Hồn Tôn, 50 cấp Hồn Vương, 70 cấp Hồn Thánh, 90 cấp Phong Hào Đấu La, 95 cấp Siêu Cấp Đấu La cùng 99 cấp Cực Hạn Đấu La.

Khi 30 cấp sẽ có thể hấp thụ nghìn năm Hồn Hoàn, lúc đấy thực lực đã hoàn toàn bỏ xa phàm nhân, bước vào con đường của cường giả. Tỉ như 29 cấp Đại Hồn Sư Ngọc Tiểu Cương, nếu để đánh với một tên binh lính của đại đế quốc thì chết sẽ không nghi ngờ. May mắn là Nặc Đinh Thành (Nordin Thành) thuộc Thiên Đấu Đế Quốc, nơi giai cấp giữ phàm nhân cùng Hồn Sư như trời đất khác biệt, nên sự thua kém này được thể hiện cũng không rõ ràng.

Khi 50 cấp thì sẽ hấp thu vạn năm Hồn Hoàn, thực lực đã bước vào trung cấp lực lượng, có khả năng nhận lấy chức vị Tử tước của hai đại đế quốc, trở thành quý tộc, đã có khả năng thành lập gia tộc.

70 cấp thì không cần phải nói, cả đời người tài hoa đôi khi đều sẽ không qua được ải này. Có khi là Hồn Hoàn phối trộn không đủ tốt để xây dựng nền tảng, có khi là trong lúc săn giết Hồn Hoàn mà gặp nạn. Nhưng một khi vượt qua thì đã có khả năng gánh vác một phương.

Phong Hào Đấu La cảnh giới thì như thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi người đều tài hoa xuất chúng, thiên phú đỉnh cao. Đã là Đấu La Đại Lục cao tầng chiến lực, huỷ thiên diệt địa đã không phải là câu nói xuông.

Mà Siêu Cấp Đấu La như một cửa ải thách thức những kẻ tài hoa này, có người cả đời kẹt tại 94 cấp, cách 95 cấp kia chỉ là hai từ "tài năng" cùng "vận khí".

Cuối cùng 99 cấp Cực Hạn Đấu La, mỗi người đạt được thì vận khí, thiên phú, trí lực cùng tài hoa cũng là thiên tài trong ức vạn thiên tài. Đã là cảnh giới tiếp cận được với trường sinh bất diệt - Thần. Cũng là cảnh giới đã tiêu diệt đi rất nhiều thiên tài, như tiền nhiệm Kiếm Đấu La - phụ thân của Trần Tâm, vì một cuộc chiến tìm kiếm con đường thành Cực Hạn Đấu La mà cũng chết dưới tay của Thiên Đạo Lưu.

Thế Hoa từ xa nhìn 3 người tương tác cũng buồn cười, ánh mắt cũng không khỏi với Vân Tịch Vũ Hồn thưởng thức, nhất là là đệ tam Hồn Kỹ của hắn - Diêm Hoá.

"Nếu đoán không lầm thì là đến từ Ách Vận Điêu Linh Hạt a?" Thế Hoa nghĩ thầm.

Ách Vận Điêu Linh Hạt, Hạt loại Hồn Thú, có thân hình là một đầu bọ cạp màu trắng sữa, mắt có màu đỏ nhạt. Nó cũng chiếm lĩnh hạng 9 trong Thập Đại Kỳ Độc với Ách Hạt độc tố, làm cơ thể của nạn nhân không ngừng hấp thụ hỗn tạp Thổ thuộc tính Hồn Lực, đến mức độ bão hoà nhất định sẽ khiến cơ bắp cùng cốt cách sẽ lần lượt biến thành muối, cuối cùng biến thành một ụ muối.

Ách Vận Điêu Linh Hạt sở dĩ có "ách vận" (ý là vận rủi) trong tên bởi nguồn gốc của nó đến từ Diêm Hạt - là Hồn Thú sống là trong các mỏ muối tự nhiên, thức ăn chủ yếu là muối, tuyệt không ăn thịt. Mà như Ách Vận Điêu Linh Hạt có Ách Hạt độc tố thì cũng là số ít, thường sẽ là dị biến loại, trong một tộc đàn vạn con liền không có một. Nên Hồn Sư ở bên ngoài gặp được Ách Vận Điêu Linh Hạt, hơn nữa còn bị trúng độc của nó thì đúng là vận rủi tề thân.

Mà " Diêm Hoá" là khiến cho thanh mâu của Vân Tịch được phủ bởi lớp độc tố này, khi độc ngấm vào mạch máu thì sẽ khiến Ách Vận độc tố bị phát động, làm đối phương biến thành muối, có thể nói là nguy cơ vô cùng.

Độc này nghe có vẻ nguy hiểm nhưng vẫn có khả năng bị Thổ thuộc tính hoặc Mộc thuộc tính Hồn Sư kiềm hãm độc tố, tuy không giải được nhưng có thể áp chế thời gian dài. Vì thế nên mới chỉ có thể xếp phía sau Ác Mộng độc tố của Mộng Yểm Thực Nhân Hoa đến tận hai hạng.

"Nhiệm vụ lần này mặc dù tiêu diệt Mại Nhĩ Tư dễ dàng, nhưng đối tượng liên quan lại nhiều, khống chế cục diện cũng không phải là chuyện nhỏ." Thế Hoa nghĩ đến đây thì lắc đầu.

Bọn hắn mặc dù làm việc nhanh nhẹn nhưng cũng không tránh được vài con cá muốn lọt lưới, cũng may là Thế Hoa hoàn thành mọi việc nhanh nhẹn, mới có khả năng thu gom những kẻ này lại.

Có vài kẻ phối hợp bị bắt, nhưng phần lớn cũng là vẫy vùng phản kháng, Thế Hoa cũng không khách sáo mà giết gà doạ khỉ, làm cho phân lớn người đều bị khiếp sợ mà ngoan ngoãn vào tròng. Mà Thế Hoa cũng không khách sáo cái gì, bởi những người này bị tra khảo xong cũng bị giết mà thôi, miễn là liên quan đến Mại Nhĩ Tư khối này ung nhọt, cắt bỏ hoàn toàn mới là phương án tối ưu.

"Vẫn là còn một nhiệm vụ nữa, không biết lại phải làm việc gì đây?" Thế Hoa nhìn về phía một túp lều nhỏ, đó là nơi Càn Hàm Phong cùng Tạ Thiên đang giao phó công việc cho người tạm thời quản lý Vũ Hồn Chủ Điện ở Canh Tân Thành.

Hắn bây giờ hai nhiệm của đã hoàn thành, thời gian cũng chỉ còn một tuần nữa là hết thời gian, nhiệm vụ cuối cùng này khả năng cao cũng sẽ ở Tinh La Đế Quốc, nhưng là nhiệm vụ gì thì vẫn chưa được thông báo.

"Tương lai vẫn là một khung cảnh thế nào đây?" Thế Hoa đứng trên nóc của Vũ Hồn Chủ Điện, bên trong ánh mắt nhìn về phía ánh trăng bị mây đen che mờ là một vầng tinh quang sáng tỏ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.