2 ngày sau, Đông Quân Phủ, phòng ngủ.
Thế Hoa từ trong tu luyện mở mắt ra, ngay lập tức quay đầu nhìn về phía giường, chỉ là thân ảnh của Thiên Nhận Tuyết đã biến mất, chỉ để lại hương vani thân thuộc thoang thoảng ở trong không khí.
Không nhìn thấy giai nhân vào lúc sáng sớm làm Thế Hoa có chút khó hiểu, nhìn sang thì đã thấy Thiên Nhận Tuyết đang cẩn thận dùng Hồn Lực truyền vào cơ thể của đầu Bạch Mãng đang treo mình trên một gốc cây nhân tạo gần đó.
Thế Hoa cũng không làm phiền Thiên Nhận Tuyết, dù sao cách nuôi dưỡng Bạch Mãng cũng đặc thù.
Mà hôm nay cũng là ngày thứ hai mà Thiên Nhận Tuyết dậy sớm hơn Thế Hoa.
Hai ngày trước sau khi Thiên Nhận Tuyết thử phóng khí tức của bản thân ra thì rất chuộng sự ưa thích của đầu Bạch Mãng này, tiếp đó dưới sự khuyên bảo từ Vong Cơ thì đầu Bạch Mãng này liền bắt đầu đi theo Thiên Nhận Tuyết.
Vong Cơ thấy Bạch Mãng đi theo Thiên Nhận Tuyết dù sao cũng tốt hơn là tự sinh tự diệt ngoài môi trường hoang dã, ai biết được tương lai còn cọ được một chức Thần Thú.
Mà Thiên Nhận Tuyết cũng lấy tên cho nó là Kim Nguyệt, nguồn gốc thì là từ đôi mắt màu vàng kim cùng với bộ vảy rắn sáng chói như mặt trăng.
Nhưng thường ngày thì Thế Hoa cùng với Thiên Nhận Tuyết đều gọi nó là tiểu Nguyệt.
Thiên Nhận Tuyết lúc này cũng dừng truyền Hồn Lực vào cơ thể của Kim Nguyệt, đem tay xoa lên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-chi-thien-co-phuong-hoang/2447032/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.