Chương trước
Chương sau
Trong Giáo Hoàng Điện, Thiên Tầm Tật nghe lấy những gì mà Xà Mâu Đấu La thông báo thì ánh mắt hơi rung động, ngay cả Cúc Quỷ Đấu La ở kế bên cũng cảm thấy sửng sốt.

Phải biết quần thể Tà Huyết Văn gây ra thiên tai hơn 6 vạn năm trước cũng chỉ được ghi chép sơ sài lại trong cổ văn ở Tàng Thư Các, phần lớn người cũng chỉ xem nó là một loại Hồn Thú đã tuyệt diệt.

Vậy mà giờ đây thứ này lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn có 10 vạn năm Hồn Thú tham gia vào, quy mô cùng hậu quả để lại so với lịch sử ghi chép chỉ lớn hơn chứ không ít.

Thiên Tầm Tật ngay lập tức ra lệnh cho hai người bên cạnh.

"Quỷ Mị, Nguyệt Quan, mau triệu tập tất cả các Hồng Y Giáo Chủ đến đây, nói với bọn họ đây là tình huống khẩn cấp."

"Tuân mệnh!" Cúc Quỷ Đấu La cúi người nhận mệnh rồi biến thành tàn ảnh rời khỏi Giáo Hoàng Điện.

Thiên Tầm Tật suy tư một lúc rồi hạ lệnh với Xà Long.

"Hiện tại chưa cần đả động phía Trưởng Lão Điện, Xà Mâu trưởng lão ngươi trước tiên nghỉ ngơi, ta cùng các Hồng Y Giáo Chủ bàn bạc xong liền sẽ hạ xuống mệnh lệnh tiếp theo. Ta sẽ cùng Đại Cung Phụng gặp nhau sau."

"Tuân mệnh Giáo Hoàng miện hạ." Xà Long nhận lệnh thì cũng liền rời đi.

Chưa đợi Xà Mâu cáo lui được bao lâu thì bên ngoài cửa điện lại vang lên giọng của kỵ sĩ.

"Bẩm Giáo Hoàng miện hạ, Đông Quân thiếu gia tới muốn diện kiến ngài."

Thiên Tầm Tật đối với việc Thế Hoa đến đây vào thời điểm này cũng có chút nghi hoặc, nhưng sau khi nhớ đến mối quan hệ giữa hắn cùng nữ nhi của mình thì liền nghĩ thông, ngay lập tức đồng ý.

"Cho vào."

"Tuân mệnh, Giáo Hoàng miện hạ!"

Một lúc sau cửa điện mở ra, thân ảnh của Thế Hoa đi vào, lập tức hành lễ.

"Đông Quân Thế Hoa tham kiến Giáo Hoàng miện hạ."

Thiên Tầm Tật đối với việc nói Thế Hoa "công tư phân minh" cũng đã quen thuộc, tuỳ ý hắn hành lễ sau đó nói.

"Cũng không cần khách khí thêm, ở đây cũng không còn người khác."

Thế Hoa tất nhiên là biết chuyện này, nhưng lễ là vẫn phải hành, cũng chẳng biết có phải là do ảnh hưởng từ Hắc Uyển Đồng hay không.

"Xem thời điểm ngươi đến thì hẳn là Tuyết nhi đã nói chuyện kia với ngươi rồi a."

Thế Hoa gật đầu, nói.

"Đúng vậy, và ta cũng đã có giải pháp."

"Nhanh như vậy?" Ngữ khí của Thiên Tầm Tật có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đến những người bên cạnh Thế Hoa thì cũng bình thường trở lại.

Thủ đoạn cùng kiến thức của 1 vạn năm sau có bao nhiêu vượt bậc chính thì nội bộ của Vũ Hồn Điện đều biết rõ.

Nói không ngoa thì nếu bây giờ bọn hắn muốn thống nhất đại lục thì đều là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chỉ là Thần Khảo là tối quan trọng, chỉ cần Bỉ Bỉ Đông cùng Thiên Nhận Tuyết thành Thần thì cho hai đại đế quốc có giãy giụa hết mình thì cũng không có cách nào chống lại.

Giống như ghi chép của mấy ngàn năm trước vào lúc Thiên Sứ Thần đăng lâm.

"Dưới ánh sáng của thần uy, trần thế tựa như hư ảo."

Chưa kể còn có thân thế thần bí Đông Quân Thế Hoa...

Thiên Tầm Tật ngay lập tức xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ ở trong đầu, nhìn Thế Hoa một lúc thì nói.

"Vậy ngươi cần bản Giáo Hoàng làm gì?"

Thiên Tầm Tật cũng không hỏi Thế Hoa có kế hoạch gì, dù sao chỉ cần thiên tai của Tà Huyết Văn không xuất hiện một lần nữa là được rồi.

Thế Hoa cũng nói thẳng.

"Ta cần người của Vũ Hồn Điện kiếm được một cái xác của Tà Huyết Sí Vương Văn, thời gian chết càng ngắn, cơ thể càng vẹn toàn thì càng tốt."

"Y lão sẽ từ cái xác đó kiếm được chỗ của Tà Huyết Sí Đế Văn."

Thiên Tầm Tật cũng tất nhiên cũng biết được sự tồn tại của Y Lai Khắc Tư thông qua Thiên Nhận Tuyết cùng Thế Hoa, nhưng biết được cũng không nhiều.

Nhưng hắn biết được một điều, trong số các cận thần của Thế Hoa thì Y Lai Khắc Tư chính là tồn tại cường đại nhất, liền Long Tiêu Dao hay Diệp Tịch Thuỷ cũng phải khiêm nhường.

Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai, không có một cái ngoại hiệu nào gọi là không tầm thường.

Hơn nữa còn có thể sáng tạo ra "Hồn Linh chi pháp", rõ ràng là kiến thức uyên thâm không có ai trên cả mảnh đại lục này có thể so sánh được.

Hơn nữa còn dạy cho nữ nhi của hắn một thứ gọi là "ma pháp", thứ này cũng đã vượt xa qua khái niệm Hồn Kỹ hay tự sáng tạo Hồn Kỹ, là một con đường tu luyện hoàn toàn vượt qua khỏi cách tu luyện thông thường của Hồn Sư.

Biết được vị đại lão này sẽ ra tay thì Thiên Tầm Tật coi như cũng đã yên tâm, nói.

"Được, trong thời gian ngắn nhất chúng ta sẽ kiếm được xác của Tà Huyết Sí Vương Văn chuyển đến cho ngươi."

Kỳ thực nếu là Vũ Hồn Điện lúc trước thì chuyện này có thể tốn ít nhất một hai tháng với điều kiện lý tưởng, nhưng có sự hiện diện của Hồn Đạo Khí thì tính luôn cả tốc độ di chuyển cũng chỉ tốn khoảng nửa tháng mà thôi.

Các lần mà Bỉ Bỉ Đông săn giết Hải Hồn Thú lấy Hồn Hoàn thì Hồn Đạo Khí cũng đóng góp không nhỏ.

"Vậy chuyện cần nói ta cũng đã nói xong, ta xin lui trước." Thế Hoa đối với Thiên Tầm Tật nói.

Lúc nãy đã cảm nhận được khí tức của Cúc Quỷ Đấu La di chuyển, chắc hẳn là gọi các Hồng Y Giáo Chủ đến họp về thiên tai sắp tới, hắn ở lại cũng không thích hợp.

"Được rồi, ngươi lui đi." Thiên Tầm Tật gật đầu, Thế Hoa tới nói thì xem như cũng có thể loại bỏ được một số kế sách không hiệu quả.

Thế Hoa ra ngoài thì được một kỵ sĩ hành lễ.

"Đông Quân công tử, mời theo ta."

"Làm phiền rồi ngươi rồi Phong đội trưởng."

"Đây là chức trách của ta." Thế Hoa đối với vị kỵ sĩ này cũng có ấn tượng rất sâu sắc.

Hắn tên là Phong Thiên Quân, Vũ Hồn là một đầu dị biến Tật Phong Ma Lang, cũng là người thức tỉnh Vũ Hồn cho Bỉ Bỉ Đông.

Cách đây vài năm, sau khi Phong Thiên Quân đột phá lên Hồn Đấu La thì giữa Bỉ Bỉ Đông cùng các Hồng Y Giáo Chủ đã có một cuộc tranh cãi nảy lửa.

Bỉ Bỉ Đông vốn định muốn nâng đỡ Phong Thiên Quân trở thành Bạch Y Giáo Chủ sau khi hắn đã thành công vượt cấp 80 nhưng lại bị các Hồng Y Giáo Chủ khác phản đối.

Nguyên do chủ yếu là do thân thế của Phong Thiên Quân có chút nhạy cảm, hắn là một trong những huyết mạch hoang dã tản mác khắp đại lục của Phong Kiếm Tông - một tông phái nhỏ ủng hộ Tinh La Hoàng Thất, cũng là kẻ đứng sau Thần Phong học viện.

Tuy nói Phong Thiên Quân có lai lịch rất sạch sẽ, hơn nữa từ lâu đã đầu nhập Vũ Hồn Điện nhưng huyết mạch thân tình khó nói, không một ai dám chắc chắn Phong Thiên Quân sẽ mãi mãi giữ thái độ trung lập đối với Phong Kiếm Tông.

Bỉ Bỉ Đông đối với lý do này cực kỳ không phục, phải biết Phong Thiên Quân mặc dù là huyết mạch của Phong Kiếm Tông nhưng từ nhỏ đã gắn liền tại Vũ Hồn Điện cô nhi viện, lại chưa tiếp xúc với Phong Kiếm Tông bao giờ.

Hơn nữa cũng chẳng phải là huyết mạch trực hệ mà đã là tản mát được mấy đời, huyết mạch đã mỏng hơn cả giấy, nếu không phải Vũ Hồn là Tật Phong Ma Lang thì cũng chẳng ai biết hắn là có huyết mạch của Phong Kiếm Tông.

Hơn nữa nàng muốn thông qua Phong Thiên Quân gầy dựng lên thế lực trực thuộc hệ của nàng, hơn nữa xây dựng danh tiếng nên đối với khởi đầu không mấy suôn sẻ này có chút khó chịu.

Nhưng các Hồng Y Chủ Giáo cũng có lý của mình.

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

Bởi vì trong quá khứ, đời Giáo Hoàng trước đó cũng vì tin tưởng một người có huyết mạch của tông môn bên ngoài mà vô tình làm lộ tình báo của Vũ Hồn Điện. Tuy hậu quả vật chất không lớn nhưng lại khiến cho nội bộ Vũ Hồn Điện lúc đó lục đục bất ổn định, phải tốn rất nhiều nhân lực cùng thời gian mới có thể một lần nữa chấn chỉnh nội bộ một lần nữa ổn định.

Lúc này Bỉ Bỉ Đông cũng chưa lên chức Giáo Hoàng được bao lâu nên tiếng nói chưa đủ mạnh mẽ, hai bên ai cũng đều có lý của mình không ai nhường ai, cuối cùng là tự Phong Thiên Quân tự mình nói không muốn bản thân trở thành Giáo Chủ, chủ động ở lại với vị trí kỵ sĩ hiện tại mà mọi chuyện cũng dần lắng xuống.

Tuy không thể đem Phong Thiên Quân làm trực hệ của mình nhưng nàng vẫn nàng hắn lên làm đội trưởng của Giáo Hoàng Điện kỵ sĩ, mặc dù vẫn là kỵ sĩ nhưng chức vụ lại rất cao, hơn nữa đãi ngộ cũng tốt hơn.

Đối với việc này thì Hồng Y Giáo Chủ cũng không nói gì.

Thứ nhất là kỵ sĩ sẽ không tiếp xúc đến các thông tin quan trọng của nội bộ cao tầng Vũ Hồn Điện nên có lên làm đội trưởng cũng không quá khác nhau.

Thứ hai là cũng cho tân Giáo Hoàng một bộ mặt, nếu không biết điểm dừng thì tương lai của bọn hắn cũng không quá tốt đẹp.

Trách nhiệm làm Hồng Y Giáo Chủ là để giúp Giáo Hoàng đưa ra quyết định chính xác, chứ không phải là thay mặt Giáo Hoàng tự quyết.

Dù sao đây cũng là thế giới lấy thực lực vi tôn, có 100 cái Hồng Y Giáo Chủ cũng không đánh lại một cái Giáo Hoàng nên phải cẩn thận từng bước đi của mình, vừa phải khiến Giáo Hoàng đưa ra quyết định anh minh nhưng lại không khiến Giáo Hoàng phật lòng.

Trách nhiệm của một Hồng Y Giáo Chủ cũng là không dễ dàng.

Gần vua như gần cọp, làm tốt thì bắt buộc, nếu làm không tốt thì mất mạng như chơi.

Mà buồn cười chính là đây cũng là lý do chủ yếu tại sao Phong Thiên Quân từ chối đề nghị béo bở này, hắn không muốn vướng vào chính trị phức tạp, chỉ muốn an ổn sống mà thôi.

Nói đến Phong Kiếm Tông thì không thể không nhắc đến đến Phong Tiếu Thiên - một trong những thiên tài Tiên Thiên Mãn Hồn Lực của thời đại này, Vũ Hồn là một loại dị biến Tật Phong Ma Lang mạnh hơn cả Phong Thiên Quân - Tật Phong Song Đầu Lang.

Chỉ là trong nguyên tác tên ngốc này vì nghiên cứu tự sáng tạo Hồn Kỹ - Tật Phong Ma Lang Tam Thập Lục Liên Trảm mà bỏ phí mất lợi thế của Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, đến tận năm 24 tuổi cũng chỉ mới có 44 cấp.

Có lẽ là vì nhiệt huyết của tuổi trẻ, cũng có lẽ là do bản tâm khinh cuồng a.

Tuy Thế Hoa chán ghét hành vi bỏ gốc lấy ngọn này của Phong Tiếu Thiên nhưng tại một góc độ nào đó thì hắn cũng đối với tên ngốc này có một sự nể phục nhất định.

Dù sao nguồn sức mạnh chính của Phong Kiếm Tông giống như mọi tông phái nhỏ khác là đều dựa vào Vũ Hồn truyền thừa, ở trường hợp này là Thú Vũ Hồn Tật Phong Ma Lang cùng Khí Vũ Hồn - Phong Linh Kiếm. Tinh lực của các tông phái này thường đều đổ dồn vào việc tu luyện, không như thượng tam tông có tinh lực hoặc tồn tại đủ cường đại để tự sáng tạo ra Hồn Kỹ truyền thừa cho tông môn, bọn hắn liền ý nghĩ tạo ra cũng không có.

Mà Phong Tiếu Thiên tự thân mình nghiên cứu ra được Tật Phong Ma Lang Tam Thập Lục Liên Trảm mà không có tài liệu tương quan để tham khảo đã phần nào nói lên được tài năng của hắn thực sự không thể xem thường, chỉ là trong mảng yêu đương với Hoả Vũ thì có chút thê thảm.

"Hoả Vũ sao?" Thái độ của Thế Hoa lúc này có chút nghiền ngẫm.

Hoả Vũ - nữ nhi của viện trưởng thuộc Sí Hoả học viện, sở hữu Vũ Hồn đặc thù Hoả Ảnh - là cái bóng của bản thân có khả năng đem Hoả nguyên tố phát huy với trình độ cao nhất, cùng với Vũ Hồn Quỷ Mị có chút đồng điệu.

Hồn Lực bẩm sinh cao đến 9 cấp nên cũng được xem là chúng tinh phủng nguyệt, tại Vũ Hồn học viện cũng được xem là đối tượng đáng được quan tâm.

Nhưng thứ mà Thế Hoa để ý đến không phải là những thứ này, mà là chính thiên phú "Dung Hoàn" của nàng.

Khả năng của Dung Hoàn nói đơn giản là đem tất cả uy lực của các Hồn Kỹ mà bản thân sỡ hữu tập trung vào một Hồn Kỹ duy nhất rồi bộc phát ra lực lượng gấp bội lần bình thường, thậm chí còn siêu việt tổng lượng Hồn Lực ngưng tụ lại.

Cái này có phần nào đó giống với Tạc Hoàn của Hạo Thiên Tông, chỉ là không cần phải trải qua thời gian suy yếu sau đó.

Tuy nói Dung Hoàn hoàn toàn là một loại thiên phú chứ không phải là một loại kỹ xảo có thể học được nhưng Thế Hoa có cảm giác bản thân có thể từ đâu đó trong Dung Hoàn kiếm được một tia linh cảm.

Nhưng cũng không phải nói là Thế Hoa phải tại Hoả Vũ mới thấy được "Dung Hoàn", thứ này tại Hồn Sư dòng chính của Thất Bảo Lưu Ly Tông có thể thấy được.

Khác với cách sử dụng của Hoả Vũ chỉ dồn Hồn Lực vào một Hồn Kỹ, Hồn Sư sở hữu Thất Bảo Lưu Ly Tháp sử dụng Dung Hoàn đa dạng hơn nhiều.

Đầu tiên là sử dụng Dung Hoàn để đồng thời phóng thích nhiều Hồn Kỹ để tăng phúc cho một số lượng nhất định Hồn Sư phe đồng minh, hoặc cách hai là sử dụng toàn bộ Hồn Lực sử dụng cho một Hồn Kỹ tăng phúc duy nhất với số lượng Hồn Sư lớn hơn nhiều.

Trong nguyên tác Ninh Vinh Vinh có thể đồng thời sử dụng nhiều loại tăng phúc cho đám ngừoi của Sử Lai Khắc cũng là nhờ "Dung Hoàn" mà ra.

Chỉ là không phải Hồn Sư sở hữu Thất Bảo Lưu Ly Tháp nào cũng có thiên phú này, phần lớn đều là huyết mạch trực hệ như Ninh Vinh Vinh và cao tầng như Ninh Phong Trí mới có loại khả năng này.

"Ta có nên bắt một tên trưởng lão của Thất Bảo Lưu Ly Tông để nghiên cứu không nhỉ?" Thế Hoa xoa cằm mà không khỏi suy nghĩ.

Dung Hoàn tuy nói là một loại thiên phú trời sinh nhưng cũng cần phải luyện tập, như Ninh Vinh Vinh tại tuổi 12, 14 có thể nắm giữ được thiên phú Dung Hoàn cũng là nhờ thiên phú của nàng cũng cùng sự chỉ dạy của Ninh Phong Trí.

Mà Thế Hoa hiện tại chưa muốn tiếp xúc với hai người này, cách tốt nhất bây giờ là nhắm vào một trong những vị trưởng lão sở hữu Vũ Hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp. Những kẻ này lên được đến cao tầng thì độ thành thục đối với với Dung Hoàn không cần phải bàn cãi, hơn nữa chiến lực không cao, hoàn toàn có thể bắt được một tên dễ dàng.

Thế Hoa đang đắm chìm trong suy nghĩ thì nghe được tiếng của Phong Thiên Quân.

"Công tử, đã đến bên ngoài rồi."

Thế Hoa lúc này mới nhận ra bản thân đã đi đến cổng ngoài của Giáo Hoàng Điện.

"Vậy tạm biệt ngươi, Phong đội trưởng."

"Hi vọng sẽ có dịp gặp lại công tử."

Thế Hoa gật đầu đáp lại sau đó cấp tốc hướng trở lại Đông Quân Phủ.

Hắn về đến trong phòng thì nhìn lên chuông gió treo ở trên khung cửa sổ.

"Chỉ là ở phía Thất Bảo Lưu Ly Tông sau khoảng thời gian Tuyết nhi nhận được Thái Dương Thần Điểu làm Hồn Linh thì hành động có chút cẩn thận quá mức, liền các các đệ tử trực hệ cùng trưởng lão trong một năm cũng không có mấy lần là đi ra khỏi Thất Bảo Thành."

"Xem ra là thực sự bị Vũ Hồn Điện doạ đến rồi." Thế Hoa bất đắc dĩ thở dài.

Nhưng ngẫm lại thì phản ứng này cũng là đương nhiên, Vũ Hồn Điện có cường giả có thể nhẹ nhàng đem xác của người thuộc Thất Bảo Lưu Ly Tông vào tận bên trong khu vực trung tâm của tông môn thì đúng là Ninh Phong Trí bị hù không hề nhẹ.

"Xem ra là cũng chỉ có thể tạm gác "Dung Hoàn" lại một bên, chuyện của Tà Huyết Sí Đế Văn phải ưu tiên xử lý trước. Chưa kể còn có cả chuyện của Quỷ Âm Loan... không biết Diệp tỷ đã xử lý đến đâu rồi?"

Lá thư lúc trước Thế Hoa gửi cho Diệp Tịch Thuỷ là để nhờ nàng đến Quỷ Âm Loan dò xét, với Tinh Thần Lực cùng Hồn Đạo Khí của nàng thì Thế Hoa tin là bí mật ở nơi cấm địa kia cuối cùng cũng sẽ lộ ra.

Chỉ là Diệp Tịch Thuỷ đi cũng đã được một tuần, chẳng lẽ chuyện ở cái vịnh kia còn phức tạp hơn hắn nghĩ?

Nhưng dù sao còn có Long Tiêu Dao đi theo nàng, Thế Hoa cũng chẳng nghĩ ra trên đại lục này còn có bao nhiêu thứ gây hại được cho hai người bọn họ.

"Xem ra cũng chỉ có thể chờ đợi thôi."

...

Cùng lúc đó, ở trên một vùng biển phía Đông Nam.

Hai thân ảnh di chuyển ở trên mặt biển với tốc độ cực nhanh, liền các Hải Hồn Thú cũng không cảm nhận được khí tức của hai người vừa mới lướt qua.

Được một lúc thì cả hai mới dừng lại, Diệp Tịch Thuỷ cùng Long Tiêu Dao đối với nhau gật đầu, cả hai sau đó dùng Vũ Hồn phụ thể, hướng mình xuống đáy biển.

Diệp Tịch Thuỷ lãnh đạo dẫn đầu còn Long Tiêu Dao thì ở phía sau đi quan sát xung quanh.

Khoảng nửa canh giờ sau thì hai người đã đến trước một cái cửa hang động rất lớn ở dưới đáy biển.

Những hang động này thường được hình thành nhờ sự xói mòn của các dòng hải lưu hoặc sự dịch chuyển của các mảng kiến tạo, do kiến trúc tách biệt với môi trường bên ngoài nên ở đây thường được rất nhiều Hải Hồn Thú cùng các sinh vật biển khác chọn làm nơi cứ ngụ, thường hệ sinh thái ở đây sẽ cực kỳ đa dạng.

Chỉ là cụm từ "đa dạng sinh thái" sẽ không được áp dụng với cái hang động này, bởi nơi này đừng nói đến cá biển hay phù du, liền một cọng tảo biển hay san hô cũng không có.

Vũ Hồn Huyết Hồn Ma Khôi của Diệp Tịch Thuỷ bỗng nhiên hơi hơi rung động, nàng nói với Long Tiêu Dao.

"Tiêu Dao, nơi này có rất nhiều oán khí."

"Ta cũng cảm nhận được." Long Tiêu Dao vuốt râu mà đáp lại, mặc dù hắn không có nhạy cảm về mặt linh hồn như Diệp Tịch Thuỷ nhưng cảm giác âm u bên trong cái động này không thể nào mà không cảm nhận được.

Xem ra nơi này đã xảy ra một sự kiện đẫm máu a.

"Để ta đi trước, Thuỷ nhi, ngươi đi sau lưng ta." Long Tiêu Dao ra hiệu cho nàng.

Vũ Hồn Hắc Ám Thánh Long của hắn dưới vùng biển này sẽ hoạt động dễ dàng hơn Quang Minh Phượng Hoàng cùng Huyết Hồn Ma Khôi của Diệp Tịch Thuỷ, thế nên để hắn dẫn đầu là tốt nhất.

"Ân." Diệp Tịch Thủy gật đầu.

Hai người tiến vào bên trong chưa được bao lâu thì phát hiện ra một vài mảnh xương vụn, tiếp đó khi vào sâu hơn là những bộ xương đã không còn vẹn toàn.

Long Tiêu Dao dùng Hồn Lực khống chế một bộ xương đến tay của mình, mặc dù đã bị nước biển bào mòn đến mức cùng cực nhưng vẫn có thể nhìn ra được kết cấu xương phần trên đặc trưng giống nhân loại, chỉ là phần dưới là xương đuôi cá.

Không cần phải nghĩ nhiều cũng có thể nhận ra đây là xương cốt của Nhân Ngư.

Mà ở bên cạnh, trên tay của Diệp Tịch Thuỷ lúc này cũng có một bộ xương có cấu tạo khác khác biệt rõ ràng.

Bộ xương này về mặt tổng quan cũng tương tự Nhân Ngư nhưng lại thô to hơn, phần đầu thì lại giống cá hơn người, hơn nữa phần thân dưới lại là chân chứ không phải đuôi cá,

"Nơi này vậy mà lại có Ngư Nhân." Diệp Tịch Thuỷ lẩm bẩm.

Khác với chủng tộc Nhân Ngư ôn hoà cùng mỹ lệ được xem là "Ngọc châu của đại dương", chủng tộc gọi là Ngư Nhân này lại có hình dáng cùng hành vi trái ngược hoàn toàn.

Cơ thể của Ngư Nhân có hình người nhưng thân thể lại phủ đầy vảy cá nhầy nhụa, xương sống cong bẩm sinh khiến bọn chúng lúc nào cũng như bị gù, phần đầu thì có hình dạng người lai cá với những chiếc răng dài mọc lởm chởm để lộ ra bên ngoài.

Nhưng ngoại hình khủng khiếp chỉ đóng góp một phần nhỏ trong việc khiến người ta nhớ về loại Hải Hồn Thú này, chủ yếu vẫn là khả năng cùng tập tính của bọn chúng.

Tại một số vị trí trên người của Ngư Nhân có mọc ra vây cá, như dọc theo xương sống lưng, cẳng tay cùng cẳng chân, hơn nữa giữa ngón tay cùng ngón chân sắc bén như dao cạo còn phát triển ra các màng da mỏng khiến bọn chúng có thể dễ dàng di chuyển trong nước biển, kết hợp với bản tính hiếu sát cùng khả năng hoạt động linh hoạt ở cả dưới biển lẫn trên mặt nước như loài lưỡng cư thì rất nhiều quần thể sinh vật đã không thể sống sót khi tao ngộ phải một bầy Ngư Nhân tập kích.

Tất nhiên là con người cũng nằm trong chế độ dinh dưỡng của Ngư Nhân, nhưng bọn chúng giống như Lang Đạo, chủ yếu tiếp cận với khu vực nhân loại với mục đích chủ yếu là để bắt về để giao phối tạo ra các đời Ngư Nhân mới, cấp tốc mở rộng quy mô bầy đàn.

Khả năng vật lý trời sinh không nói, Ngư Nhân còn có Tinh Thần Lực rất mạnh mẽ, mặc dù không bằng Nhân Ngư nhưng cũng đủ để nhiều kẻ phải cân nhắc khi chiến đấu với chúng.

Trong "Hải Thần Truyền Kỳ" mà các Hải Hồn Sư truyền tai nhau có nói, rằng khi xưa lúc Hải Thần chưa thống nhất bảy biển, Ngư Nhân nhất tộc là bạo chúa của biển khơi, không có bất kỳ quần thể Hải Hồn Thú nào mạnh mẽ hơn chúng.

Về sau Hải Thần Bắc Tái Đông (Poseidon) quật khởi, bằng sức mạnh của mình thống nhất bảy biển, đem sức mạnh tín ngưỡng mà các vạn chủng tộc trên biển cả mênh mông giao cho mình để tiêu diệt Ngư Nhân nhất tộc, khiến cho chủng tộc này chỉ có thể lay lắt sống sót ở biển khơi.

Tuy nói Ngư Nhân vẫn tồn tại nhưng như Diệp Tịch Thuỷ ở 1 vạn năm sau muốn thấy được loại Hải Hồn Thú này thì cũng không nhiều.

"Ngư Nhân, Nhân Ngư, Ngư Nhân, Nhân Ngư..."

Diệp Tịch Thuỷ lẩm bẩm một chút thì giống như đã mường tượng ra chuyện gì, nói với Long Tiêu Dao.

"Tiêu Dao, chúng ta nhanh chóng tiến sâu vào bên trong, ta có việc cần xác nhận."

Hắn nghe vậy thì cũng không hỏi gì mà gật đầu, cùng nàng gia tăng tốc độ mà vào di chuyển vào sâu hơn.

----------------------------------------------------------

Ai mà có đọc H.P. Lovecraft thì sẽ nhận ra miêu tả của Ngư Nhân chính là khuôn đúc từ "The Deep One", còn cho ai chưa đọc qua thì đây sẽ là trích dẫn nguồn cùng hình ảnh minh hoạ để mọi người có thể dễ tưởng tượng hơn.

https://lovecraft.fandom.com/wiki/Deep_One

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.