Chương 76 Huyết Mạch Thượng Cổ - Thần Thụ Ác Ma Tinh Đấu Đại Xâm Lâm. Bên trong một cái sơn cốc nhỏ hẹp được bao quanh bởi những núi đá cao chót vót là một mảnh rừng rậm do vô số cổ thụ cao chọc trời mọc san sát nhau tạo thành. Mạch nước nóng từ trong khe núi chảy ra tạo cho nơi đây bầu không khí nóng ẩm quanh năm. Đứng trên cao nhìn xuống, ngoài việc trông thấy lờ mờ màu xanh của lá cây ra thì cũng chỉ có trắng như bông hơi nước. Thường ngày tĩnh lặng sơn cốc, hôm nay lại vang lên liên tiếp những tiếng thú hống, tiếng va chạm, mặt đất rung lắc, đá lớn đổ sụp. Dưới lớp mây dày thỉnh thoảng phát ra ánh lửa đỏ rực, cuồng phong gào thét, sấm chớp vang dội. Trên đỉnh một ngọn núi cao gần đó. Quỷ Mị chắp hai tay mà đứng, một mặt thản nhiên nhìn xuống phía dưới sơn cốc tình huống, nhìn hắn ánh mắt thỉnh thoảng lấp lóe ánh sáng thì có vẻ như lớp mây giày đặc của mẹ thiên nhiên không ngăn được hắn tầm nhìn. Đứng sau lưng Quỷ Mị là sáu người: Huyết Cổ, Đường Hận, Dương Phá Quân, Ngưu Lang, Thái Sơn và Bạch Phi. Bọn hắn xếp thành một hàng ngang, ánh mắt cũng dõi theo Quỷ Mị tầm nhìn mà trông xuống phía dưới sơn cốc. Lúc này, bên trong rừng rậm của sơn cốc nhỏ bé đang diễn ra một trận huyết chiến hết sức căng thẳng giữa một bên là hai mươi con hồn thú thuần sắc vạn năm và một cái cây hồn thú có tạo hình hết sức quái dị. Cây này cao tới 50 mét, toàn thân được bao phủ bởi một lớp chất sừng đen nhánh, sần sùi nhưng trông chắc chắn vô cùng. Lá cây không phải màu xanh mà là màu đen, từng đường gân lá có huyết sắc quang mang lưu chuyển nhìn sống động như thật, dưới tầng tán cây rộng đến gần 100 mét kết xuất hai quả trái cây với thật nhiều đường vân kỳ dị, một trái có màu xanh lam, còn một trái có màu trắng. Đối diện với hai mươi con hồn thú vạn năm cấp bậc quần công nhưng cái cây này vẫn biểu hiện vững vàng vô cùng. Từng chiếc rễ của nó tuy chỉ có độ 30 cm đường kính nhưng lại so với thép nguội cứng hơn vô số lần, ngay cả móng vuốt của một con hổ loại hồn thú đánh lên cũng chỉ để lại cho nó vết xước nhỏ bé mà vết xước này ngay sau đó một giây cũng liền biến mất vô ảnh vô tung. Trái lại, đám hồn thú một khi bị những chiếc rễ này quất trúng thì không chỉ bị gai nhọn trên rễ cây đâm sâu vào cơ thể, kèm theo đó là tinh – khí – thần của chúng cũng bị những chiếc rễ cây này hút mất. Chiến đấu vừa mới diễn ra có một lúc, hai mươi con hồn thú đã bị ép cho liên tục lùi lại. Đứng trên cao quan chiến, Đường Hận cảm khái nói “thật không ngờ được ở một cái nơi chỉ có nghìn năm hồn thú sinh sống lại tồn tại một sinh vật khủng bố đến thế”. Nhớ lúc đầu Quỷ Mị dẫn bọn họ đến đây bảo săn hồn, hắn còn cho rằng Quỷ Mị đang tiêu khiển đám huynh đệ bọn hắn. Ngưu Lang đứng sát bên Đường Hận, nghe hắn bảo thế thì sờ cằm bảo “con hồn thú này mạnh mẽ như vậy vì sao nó không sống tại khu vực trung tâm nơi có năng lượng thiên địa nồng đậm hơn mà lại cam tâm đến nơi này sinh sống, chẳng lẽ nơi này có bảo vật gì có giá trị đối với nó”. Đối với Ngưu Lang nghi hoặc, những người khác cũng không biết nên trả lời ra sao, nói thế nào thì bọn họ đều là nhân loại, hồn thú nghĩ gì, bọn họ không hiểu được. Nhìn xuống phía dưới đang đại triển thần uy, lấy một chèn ép hai mươi cái cây hồn thú, Huyết Cổ cảm khái bảo “Nếu không chứng kiến tận mắt, ta chắc chắn sẽ không tin nó chỉ là một con 5 vạn năm hồn thú”. Đi theo Quỷ Mị lâu nhất cũng là người tiếp xúc với Quỷ Mị nhiều nhất, Huyết Cổ là người hiểu rõ những con hồn thú thuộc hạ của Quỷ Mị mạnh mẽ. Cũng giống như hắn, đám hồn thú này đều đã bị Quỷ Mị thi triển hồn kỹ qua cho nên về mặt trí tuệ chúng đều không mấy thua kém thông thường nhân loại, hơn nữa giữa những kẻ bị Quỷ Mị đoạt xá có một sự liên hệ nhất định về mặt tinh thần cho nên ở một mức độ nào đó chúng phối hợp với nhau rất ăn ý. Hai mươi con hồn thú này tuy không phải cao cấp chiến lực mà Quỷ Mị có nhưng nếu để cho hắn cùng bọn nó đối chiến, e rằng chưa đủ năm hiệp đã mất mạng, đó là hiện tại hắn đã trở thành Phong Hào Đấu La, thế mới thấy cái cây hồn thú kia là khủng bố cỡ nào thực lực. Thường ngày cùng Huyết Cổ như nước với lửa nhưng hôm nay Dương Phá Quân không thể không đồng ý Huyết Cổ lời nói, “Con hồn thú này thực lực có lẽ đã sánh ngang với mười vạn năm hồn thú” hắn cẩn thận cho ra đánh giá. Dương Phá Quân thực tế là chưa từng cùng mười vạn năm hồn thú tiếp xúc, đánh giá này dựa trên thông tin hồn sư giới đồn đãi 10 vạn năm hồn thú thực lực tương đương với 95 cấp Phong Hào Đấu La, vừa khéo Hạo Thiên Tông Phong Thiên Đấu La chính là 95 cấp, so sánh khí tức hai bên, Dương Phá Quân vẫn thấy Phong Thiên Đấu La mạnh hơn một chút cho nên hắn liền kết luận con hồn thú này tiếp cận 10 vạn năm hồn thú thực lực. “Nó thực lực không phải tiếp cận 10 vạn năm hồn thú mà chính xác là đã vượt qua 10 vạn năm thông thường hồn thú” Quỷ Mị mỉm cười nói. Hắn từng bồi dưỡng được mười vạn năm hồn thú và cũng sở hữu nó hồn hoàn cho nên Quỷ Mị có một đánh giá khách quan hơn về thực lực của con hồn thú trước mắt. Dương Phá Quân nói cũng không sai, so với 95 cấp Phong Hào Đấu La sở hữu Hạo Thiên Chuy như Phong Thiên Đấu La, con hồn thú này khí tức đích xác kém hơn đôi chút nhưng đừng quên, nãy giờ nó vẫn chưa dùng tới hồn kỹ. Hồn thú thực lực càng mạnh, hồn kỹ của nó chất lượng càng cao, một khi Quỷ Mị sở hữu được cái này hồn kỹ, thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng thêm một đoạn dài nữa, con đường đến với đỉnh cao sẽ lại ngắn đi một phần. Trong lúc mấy người thảo luận, chiến trường đã có một chút biến hóa. Một con chuột hồn thú không may bị rễ cây quấn lấy không thể thoát ra. Những chiếc gai nhọn từ trên rễ cây sinh ra, đâm vào cơ thể con chuột sau đó những cái gai này trở thành những cái giác hút không ngừng hút đi huyết dịch, hồn lực thậm chí tinh thần lực của con chuột. Thấy cơ thể dần dần suy yếu, con chuột càng thêm hoảng sợ, nó ra sức dãy dụa nhưng mà những chiếc rễ này ngay cả hổ đều cào không đứt thì một con chuột như nó làm sao để thoát thân được, thế rồi trong ánh mắt tuyệt vọng của nó, cơ thể nó dần dần khô quắt, hai mắt trắng rã, lật ngược, nó kêu lên một tiếng không cam lòng, rồi đi trước những huynh đệ mình một bước trở về với đất mẹ. Hút xong con chuột hồn thú, khí tức của cái cây lại mạnh hơn không ít, nếu nói lúc đầu tu vi của nó mới vào 5 vạn năm thì sau khi hút xong con chuột tu vi, nó đã đạt tới khoảng 5 vạn 3000 năm. Không những thế, hồn lực tiêu hao do chiến đấu nãy giờ lại lần nữa được bù đầy. Đám hồn thú khác sau một lúc kinh sợ, thì lại tiếp tục lao tới tấn công cái cây. Thời gian dần dần trôi qua, cứ vài phút là lại có một con hồn thú thiệt mạng mà tu vi của cái cây hồn thú thì không ngừng tăng lên, theo số lượng hồn thú giảm dần, quá trình này diễn ra ngày một nhanh hơn. Khi thấy cái cây hồn thú đã bước vào 8 vạn năm niên hạn, Đường Hận trong lòng có chút lo lắng, hắn nhìn về phía Quỷ Mị bảo “Quỷ Mị này, ta biết ngươi muốn một cái mười vạn năm hồn hoàn nhưng ngươi có chắc mình đối phó được nó hay không. Nếu không chắc thì giờ ra tay vẫn còn kịp đấy, theo ta thấy tám vạn năm niên hạn làm thứ tám hồn hoàn đã là cực phẩm rồi, không cần thiết cố nữa đâu”. Không chỉ mình Đường Hận, những người khác cũng có suy nghĩ như hắn, dù gì thì thực lực của cái cây hồn thú mọi người đều nhìn rõ ràng, không ai trong họ có lòng tự tin đối mặt tôn quái vật này khi nó lên cấp 10 vạn năm cả. Nhìn đám người chưa đánh đã sợ thua. Quỷ Mị nhếch miệng cười nhạt bảo “các ngươi tâm quá nhỏ, đi không được xa là phải. Thế gian nào có thứ gì không phải đánh đổi, nguy hiểm cùng cơ duyên trước giờ luôn song hành, nếu cứ mãi ở một chỗ an toàn thì làm sao có thể có thành tựu cao cho được, lại bảo mười vạn năm hồn thú thì thế nào, một khi bị quá nhiều kẻ thù vây công, có là Thần rồi cũng phải ngã xuống thôi”. Lại phóng xuất thêm hai mươi con hồn thú nữa lệnh cho chúng tiếp tục tấn công cái cây hồn thú, Quỷ Mị ngồi xuống đất lấy ra quả dại vừa gặm vừa lặng yên chờ đợi. Sáu người thấy Quỷ Mị hành động thì đã biết được hắn quyết ý, có khuyên nữa cũng vô dụng, đành phải học theo hắn im lặng tiếp tục quan sát. Hoàng hôn kết thúc, bình minh lại đến. Khi ánh sáng đầu tiên chiếu đến đỉnh núi cũng là lúc con hồn thú cuối cùng bị cái cây xử lý. Tĩnh lặng một chốc lát, trong sơn cốc đột sinh ra một luồng năng lượng tà ác tuyệt cường. Khi năng lượng này quét qua cơ thể, Quỷ Mị khóe miệng mỉm cười, hắn hiểu ra cái cây hồn thú đã đột phá. Ra hiệu cho sáu người xuất phát, Quỷ Mị đi đầu hướng về trung tâm sơn cốc nhảy xuống. Nghìn mét độ cao đối với Quỷ Mị không là điều gì to tát, một lúc sau khi rơi tự do, hắn tiếp đất an toàn. Lúc mọi người đến nơi thì cái cây hồn thú đã chờ sẵn từ bao giờ. Trông thấy Quỷ Mị đám người, cái cây hồn thú há cái miệng toàn răng phát ra âm thanh the thé bảo “Nhân loại, các ngươi cuối cùng đã tới. Xin tự giới thiệu, bản tọa – Ác Ma Thần Thụ, rất vinh hạnh được tiễn các ngươi về chầu ông bà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]