🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 59 Tiến Về Thiên Đấu Thành
Tại Vũ Hồn Điện. Mỗi một nhân viên sẽ được giao một chỉ tiêu điểm cống hiến tương ứng với địa vị của mình. Vũ Hồn Điện cao tầng sẽ không đi quan tâm một nhân viên của mình là chăm chỉ hay lười biếng, bọn hắn chỉ để ý là nhân viên đó có hoàn thành cái chỉ tiêu được giao hay không mà thôi. Nếu hoàn thành vừa đủ chỉ tiêu, như vậy thì bọn hắn sẽ được tiếp tục trả lương theo chế độ, nếu làm dư ra thì điểm cống hiến dư được dùng để đổi lấy những vật cần thiết trong bảo khố, còn nếu như không hoàn thành chỉ tiêu như vậy thì tùy theo mức độ ngươi có thể bị cắt giảm lương, cắt chức thậm chí là bị phạt lao động khổ sai hoặc xử quyết. Đối với nhiệm vụ, Vũ Hồn Điện ban hành một hệ thống danh sách các nhiệm vụ và số điểm cống hiến đạt được khi hoàn thành nhiệm vụ đó, đồng thời tổ chức công khai cho nhân viên của mình tiếp nhận. Chính vì lẽ đó, nhân viên Vũ Hồn Điện có thể tự do sắp xếp thời gian công tác và sinh hoạt theo ý của mình.
Quỷ Mị vừa rồi nhiệm vụ không phải là hắn chọn mà là Thiên Tầm Tật giao phó, mục đích chính là thử xem Quỷ Mị đủ năng lực thực hiện cái điều kiện mà hắn đưa ra hay không, tất nhiên, điểm cống hiến của hắn vẫn được nhận đúng như trong danh sách nhiệm vụ mà Vũ Hồn Điện công bố. Bởi vì xin ở ngoài và chấp nhận thiệt thòi, chỉ tiêu Quỷ Mị gánh vác cao hơn gấp đôi so với bình thường. Thông tin của Quỷ Mị tại Vũ Hồn Điện vẫn chỉ là một cái 55 cấp Hồn Vương thấp hơn cả Nguyệt Quan và Thiên Tầm Tật. Đối với việc này, Quỷ Mị giải thích rằng thiên phú của hắn kém hơn hai người, lúc đầu bởi vì chăm chỉ tu luyện mới nhanh hơn một bước, nhưng càng lên cao, thiên phú càng ảnh hưởng lớn do đó Quỷ Mị tụt lại phía sau. Giải thích của Quỷ Mị được Thiên Tầm Tật đồng ý bởi Quỷ Mị viện lý do này chính là dựa vào những nghiên cứu do các vị tiền bối trước đó của Vũ Hồn Điện đúc kết. Thua thiệt một chút nhưng bấy nhiêu đó với Quỷ Mị mà nói cũng chẳng có sao, hắn chỉ cần làm mấy cái nhiệm vụ khó một chút liền xong việc.
Quỷ Mị lần này rời đi Vũ Hồn Thành là muốn đến Thiên Đấu Thành tìm gặp Phong và Hàn Lão Gia Tử. Nghe nói Phong đã đột phá Hồn Thánh mà Hàn Lão Gia Tử thì như ý nguyện đột phá Phong Hào Đấu La. Năm nay hắn vừa tròn 100 tuổi, tháng tới Thiên Thủ Gia Tộc tổ chức đại thọ 100 cho hắn, tối hôm qua, Quỷ Mị nhận được thiếp mời, chính vì thế cho nên sáng nay hắn cưỡi Hắc Vũ Ô Nha lên đường.
Từ Vũ Hồn Thành đến Thiên Đấu Thành là một chặng đường xa xôi đối với người thường, còn như vạn năm Hồn Thú như Hắc Vũ Ô Nha, nó chỉ như một chuyến du lịch thế thôi. Nói là khách mời nhưng cứ theo mối quan hệ giữa Quỷ Mị với Phong và Hàn Lão Gia Tử mà tính thì hắn giống người nhà hơn. Quỷ Mị trong tâm cũng nghĩ như thế, hắn muốn đến sớm một chút xem mình có giúp được điều gì hay không.
Theo đường chim bay, Quỷ Mị phải đi qua Nặc Đinh Thành. Khi tới gần một cái thôn trang, Quỷ Mị nghe thấy âm thanh la hét và oán than. Hắn khiến Hắc Vũ Ô Nha dừng lại tại một nơi gần đó rồi tiến đến xem xét. Lúc đi đến cổng thôn, Quỷ Mị nhìn thấy ba tên binh lính đang cùng một người phụ nhân giằng co một bao lương thực. Đám trẻ con thì núp ở nơi xa khóc thút thít.
“Buông tay ra, các ngươi đám người này không có nhân tính, chúng ta cả thôn bao nhiêu miệng ăn cũng chỉ còn một bao lương thực này để sống, các ngươi còn không thấy xấu hổ đến giành giật hay sao?”. Một phụ nhân vừa ra sức giật bao lương thực từ đám lính vừa lên tiếng chửi bới. Một tên lính thấy thế giơ chân đạp vào bụng vị phụ nhân khiến bà ta bay ra một đoạn xa rồi lăn mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại được. Tuy thành công khiến cho vị phụ nhân kia buông ra bao gạo nhưng mà cái bao lúc này đã không chịu được sức mạnh từ hai người nữa, xoạt một tiếng thật dài, chiếc bao biến thành hai nửa vải rách, lương thực trong bao văng tung tóe ra xung quanh. Vị phụ nhân không quản mình vừa bị đánh lần nữa đứng lên lao tới lấy cơ thể mình chắn lên đống lương thực rơi vãi, ý đồ không cho đám lính lấy đi.
Quỷ Mị nhìn một lượt những người trong thôn thì nhíu sâu chân mày. Trong thôn không hề có một bóng đàn ông, tất cả đều là phụ nữ và trẻ em. Bọn hắn người nào người nấy gầy trơ xương, da mặt trắng bệch, tóc tai bù xù, ánh mắt bọn hắn nhìn về đống lương thực rơi vãi đầy khao khát. Lại nhìn tên lính đang dùng chân đá vị phụ nhân kia, lửa giận trong lòng Quỷ Mị cháy lên dữ dội. Mười năm thực thi chính nghĩa trong lòng, Quỷ Mị hận ý đối với quan lại, quý tộc nhiều hơn cả đám sơn tặc. Bây giờ lại tận mắt chứng kiến tình cảnh quân lính cướp của chà đạp bình dân, hỏi hắn không giận làm sao được chứ.
Thân hình biến mất tại chỗ, Quỷ Mị xuất hiện ngay sau người tên lính, một quyền nén giận đánh thẳng vào người hắn. “Ầm” một tiếng vang lớn vang lên, cơ thể tên lính này cùng với toàn bộ khôi giáp trên người hắn lập tức biến thành từng mảnh bột mịn, huyết vụ tỏa ra giống như một làn sương đỏ, dưới hồn lực của Quỷ Mị chấn động mà tiêu tan trong không khí. Đột nhiên tình huống khiến mọi người sững sờ, một lát sau, hai tên lính còn lại giật mình quay người chạy trốn. “Hừ” Quỷ Mị đem toàn bộ tinh thần lực của mình đặt lên người hai tên lính. Áp lực từ thiên không ép xuống đè sập linh hồn của hai người, cơ thể bọn hắn đổ gục xuống đất rồi không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Xử lý xong ba tên lính bẩn thỉu, Quỷ Mị đỡ dậy vị phụ nhân bị đánh, những người còn lại lúc này cũng chạy đến bên cạnh xem xét tình huống. Quỷ Mị kiểm tra thấy cơ thể bà ta bị bầm tím ở nhiều chỗ nhưng không nguy hiểm tính mạng, vấn đề là cơ thể bà ta khá suy yếu, có lẽ là bị đói quá lâu. Hồn cốt tay trái vận dụng, Quỷ Mị truyền sang cơ thể phụ nhân một ít sinh mệnh lực. Đây là khả năng thứ hai mà hồn cốt mười vạn năm sở hữu, nó cho phép Quỷ Mị chia sẻ sinh mệnh lực cho người khác. Sinh mệnh lực tiến vào cơ thể, phụ nhân nhợt nhạt da dẻ nhanh chóng trở nên hồng hào, da thịt teo tóp dần căng phồng, đầy đặn trở lại, hơi thở của bà ấy cũng trở về trạng thái bình thường. Quỷ Mị thể hiện ra năng lực quá thần kỳ, đám người định hướng hắn quỳ lạy nhưng Quỷ Mị đã kịp ngăn lại, hắn giải thích với đám người rằng hắn là một hồn sư và đây chỉ là năng lực của hắn thôi. Bình dân không có nhiều hiểu biết về hồn sư, thấy Quỷ Mị thần kỳ như vậy, những người đã lớn thì tỏ thái độ hâm mộ mà những đứa trẻ thì mơ ước một ngày nào đó cũng trở thành hồn sư như Quỷ Mị. Phụ nhân cơ thể đã được Quỷ Mị chữa khỏi nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Quỷ Mị cho rằng nàng là vì áp lực tâm lý quá lớn nên lâm vào chiều sâu hôn mê, dặn dò đám người không nên đánh thức vị phụ nhân, sau đó hắn từ hồn đạo khí của mình lấy ra một con heo cho đám người giết thịt coi như cung cấp một chút thức ăn có dinh dưỡng.
Trong bữa tối, Quỷ Mị ngồi bên đống lửa nhìn đám trẻ cầm thịt heo ăn ngấu nghiến lại nhớ đến chính mình tiền kiếp, hắn lúc đó cũng độ tuổi như vậy, cũng đói như vậy và rồi khi có đồ ăn cũng ăn như vậy, khác nhau chỉ là hắn ăn là đồ ăn người khác bỏ đi mà đám trẻ này thì ăn thịt heo. Uống một hớp rượu, Quỷ Mị hỏi một bà lão bên cạnh: “Lão nhân, vì sao trong thôn mình không có đàn ông?”. Bà Lão nghe Quỷ Mị hỏi thì vội đặt miếng thịt xuống sau đó dùng ống tay áo lau sạch mỡ trên miệng rồi nhìn Quỷ Mị cung kính nói: “Thưa hồn sư đại nhân, thôn trang chúng tôi vỗn dĩ là có đàn ông nhưng mà một tháng trước liền đã bị quan phủ bắt đi lính hết rồi, bây giờ trong thôn chỉ còn lại toàn phụ nữ với trẻ em thôi, đám đàn ông đi hết, chúng tôi mấy cái nữ nhân cùng bọn nhỏ thì làm nụng được bao nhiêu, có thể đủ sống sót đã tốt lắm rồi. Nửa tháng trước, quan phủ đến yêu cầu chúng tôi nộp lương thực, lý do là Tinh La Đế Quốc tấn công, lương thực thiếu thốn, nếu không có đủ lương thực thì những binh lính ngoài tiền tuyến sẽ bị chết đói. Chúng tôi cũng có chồng, con bị bắt đi lính cho nên lo lắng bọn họ đói ăn, ở nhà cố gắng cắt xén khẩu phần, ăn thêm rau dại để dành lương thực nộp cho quan phủ nhưng mà hôm nay, quan phủ lại xuống đòi tiếp, chúng tôi thì nhát gan, chỉ có cái Nuôi nó từ nhỏ tính cách mạnh bạo nên dám đứng ra đấu tranh, chỉ là ngài cũng thấy đấy, nó bị mấy tên lính đánh bất tỉnh, nếu như ngài không xuất hiện, chúng tôi cũng không biết điều gì sẽ xảy ra nữa”.
“Một tháng trước ư?”. Quỷ Mị thầm nghĩ. Thời gian này đúng lúc hắn thực hiện nhiệm vụ, lại di chuyển trong tuyến đường tắt, cách ly hoàn toàn cùng ngoại giới cho nên hắn không nắm được thông tin gì. “Huy động bình dân nhập ngũ, chẳng lẽ chiến sự đã tồi tệ đến tình cảnh như vậy hay sao?”.
[Phủ Nặc Đinh Thành Chủ]
Huyết Cổ nhìn còn đang nằm trên mặt đất lăn lộn kêu la om sòm Nặc Đinh Thành Chủ nhếch miệng cười lạnh. Một tiếng trước, Quỷ Mị giao cho hắn đi xử lý việc trưng thu quân lương vấn đề. Lúc đi, Quỷ Mị cũng không nói hắn được làm gì hay không được làm gì nhưng mà bởi vì bị hồn kỹ của Quỷ Mị tác dụng, hắn hiểu được Quỷ Mị tính cách do đó, hắn trực tiếp tiến tới Phủ Thành Chủ khống chế vị Thành Chủ này. Tên này là một cái quan liêu đích thực, bên ngoài chiến sự đã cháy đến đít, hắn thế mà nấp ở bên trong Phủ Thành Chủ cùng mấy cái kỹ nữ vui chơi. Nếu như không phải vì giết hắn sẽ ảnh hưởng đến Quỷ Mị kế sách, Huyết Cổ đã đem tên này hút thành thây khô. Mặc dù không thể trực tiếp kết liễu, Huyết Cổ vẫn có cách trừng phạt hắn. Hồn kỹ thứ tư vận dụng, Huyết Cổ tạo ra một con Huyết Trùng sau đó nhét nó vào miệng Nặc Đinh Thành Chủ. Huyết Trùng sau khi đi vào cơ thể của Nặc Đinh Thành chủ thì nó chui qua thành ruột vào máu rồi theo mạch máu đi đến trái tim và làm tổ ở đó. Huyết Cổ khiến cho Huyết Trùng hướng trái tim Nặc Đinh Thành chủ gặm nhấm khiến cho hắn đau thấu tim gan và thế là có một màn như hiện tại.
Mười phút đi qua, Huyết Cổ ra lệnh cho Huyết Trùng dừng lại sau đó hắn đi tới ngồi xổm trước mặt Nặc Đinh Thành Chủ nở nụ cười hỏi “có đau lắm không?”. Trải qua một hồi bị tra tấn, Nặc Đinh Thành Chủ đối với Huyết Cổ chỉ còn lại vô tận sợ hãi, nhìn nụ cười trên mặt Huyết Cổ, Nặc Đinh Thành Chủ không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng trả lời “đại nhân, đau lắm ạ”. Huyết Cổ thì vẫn giữ khuôn mặt tươi cười như vậy, hắn tay trái vỗ nhẹ vào mặt Nặc Đinh Thành Chủ bảo: “Đau lắm à, chưa đâu, đây mới chỉ là bắt đầu thôi”. Lời nói của Huyết Cổ làm Nặc Đinh Thành Chủ trái tim gia tốc nhảy lên, hắn vội vã bò tới giơ lên đôi tay bíu lấy cánh tay Huyết Cổ khàn giọng nói: “đại nhân xin tha mạng, ngài nói gì tiểu nhân đều nghe, chỉ mong ngài cho tiểu nhân một cơ hội”. Buông ra hai tay của Nặc Đinh Thành Chủ, Huyết Cổ hài lòng gật đầu nói: “Ừ, tốt lắm, ngươi nói câu này sớm có phải là đỡ phải chịu khổ cực thân xác rồi không”. Nặc Đinh Thành Chủ khóe miệng co quắp, Huyết Cổ lời này hoàn toàn là đổ hết tội lỗi lên đầu hắn, mặc dù biết rõ nhưng Nặc Đinh Thành Chủ không dám nói ra, hắn rất sợ Huyết Cổ khó chịu lại đem hắn ra hành hạ.
Không quan tâm Nặc Đinh Thành Chủ là cái gì phản ứng, Huyết Cổ đứng lên, dạo bước đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài trời, Hắn đưa lưng về phía Nặc Đinh Thành Chủ hỏi: “Ngươi biết ta vì sao tìm tới ngươi không?”. Nặc Đinh Thành Chủ vội vàng bò dậy cung kính đáp: “tiểu nhân không biết?”
Dường như là biết Nặc Đinh Thành Chủ sẽ nói như thế, Huyết Cổ quay đầu nhìn hắn nghiêm túc nói: “ta nghe đám quý tộc tố cáo ngươi ăn bớt nửa số quân lương cho nên muốn đến đòi cái công đạo?”. Nặc Đinh Thành Chủ sắc mặt tái nhợt nhưng sau đó chuyển thành tức giận, hắn nhìn Huyết Cổ cung kính bảo: “Đại nhân, oan cho tiểu nhân quá, là đám quý tộc đó ép tiểu nhân phải cắt xén quân lương sau đó bọn hắn chia nhau số quân lương đó, tiêu nhân chỉ có chưa đầy một thành trong số đó thôi”. Nghe Nặc Đinh Thành Chủ giảng giải, Huyết Cổ mỉm cười, hóa ra sự việc là như thế. Quỷ Mị khi nghe Bà Lão nói tới việc trưng thu lương thực thì đã nghi ngờ là đám quý tộc này ăn bớt ăn xén quân lương, cũng chỉ có thế mới dẫn đến thiếu quân lương nơi tiền tuyến mà sinh ra việc đi “cướp của bình dân”.
“Thế phần quân lương ngươi chiếm được hiện đang ở đâu?”. Nặc Đinh Thành Chủ thành thật bảo ở trong bảo khố của hắn, sau đó hắn dẫn Huyết Cổ đi xem. Nhìn vào cái đống lương thực cao như tòa núi nhỏ, Huyết Cổ suýt nữa không nhịn được đem Nặc Đinh Thành Chủ đập chết tại chỗ, chỉ riêng phần lương thực này e rằng đã đủ cho quân đội vạn người dùng trong nửa tháng. Theo lời Nặc Đinh Thành Chủ thì đây mới chỉ là một phần nhỏ mà thôi, thế thì phần còn lại mà đám quý tộc chiếm đoạt còn nhiều tới đâu.
Huyết Cổ nhìn Nặc Đinh Thành Chủ lạnh lùng nói: “Nghe cho kỹ đây, bản tọa thấy ngươi thành thật khai báo cho nên miễn ngươi tội chết nhưng mà toàn bộ lương thực này và tài sản của ngươi sẽ bị tịch thu. Còn đám quý tộc kia tội không thể tha, bản tọa sẽ xử lý bọn hắn, ngươi ngày mai dẫn người đến thu hết bọn hắn toàn bộ tài sản mang về đây, nghe rõ chưa?”. Nặc Đinh Thành Chủ vội vã đồng ý, hắn thầm lau một vệt mồ hôi lạnh, may mà hắn khai báo sớm nếu không hậu quả thật là khó tưởng tượng, đối với tài sản bị thu, Nặc Đinh Thành Chủ rất là sót nhưng so với cái mạng của mình hắn thấy nó vẫn còn rẻ chán .“Chỉ cần người còn chức còn, tài sản có thể từ từ kiếm lại”- Nặc Đinh Thành Chủ Thầm nghĩ.
Sáng sớm.
“Báo, đại nhân, trong thành xảy ra một loạt các vụ thảm sát, nạn nhân tất cả đều là quý tộc đế quốc, trong gia môn không một ai sống sót, tài sản còn nguyên vẹn, không mất mát, căn cứ hiện trường xác định đây là một vụ tấn công nhằm vào đối tượng quyền quý với mục đích trả thù...”. Một tên quan quân hướng Nặc Đinh Thành Chủ báo cáo sự việc phát hiện. Nghe vậy, Nặc Đinh Thành Chủ giật nảy mình, hắn nhớ lại lời dặn dò tối qua của Huyết Cổ, vội vàng ra lệnh “mau, tập hợp binh lính và 50 chiếc xe chở hàng đi theo ta”. Tên quan quân nghẹo đầu hỏi “đại nhân, không phải là kéo xe ngựa đi chở xác nạn nhân sao? Đem 50 chiếc xe chở hàng đi làm gì?”. Nặc Đinh Thành Chủ tức giận nhìn tên thuộc hạ quát: “Chở xác bọn hắn mà tế à, chở tài sản của bọn hắn về mới quan trọng”.
Ban đêm.
Huyết Cổ đúng hẹn có mặt tại Phủ Thành Chủ kiểm kê tài sản. Nặc Đinh Thành Chủ người này tham lam nhưng mà cũng sợ chết, Huyết Cổ đêm qua xử lý đám quý tộc đã ghi nhớ số lượng tài sản mà bọn hắn có, mục đích là thử xem cái tên Nặc Đinh Thành Chủ này có trung thực hay không nhưng bây giờ kiểm tra thì tài sản đều đủ. Tính luôn cả tài sản của Nặc Đinh Thành Chủ thì tổng cộng là 5 ức Kim Hồn Tệ, 10 tấn kim loại và 2 ức tấn lương thực. Huyết Cổ đem 5 ức Kim Hồn Tệ thu lại, sau đó nhìn Nặc Đinh Thành Chủ bảo “10 tấn kim loại để lại cho các ngươi đúc vũ khí, 2 ức lương thực thì đem một nửa phát đều cho bình dân, còn lại xung công đưa ra tiền tuyến. Nếu mà để ta biết ngươi ăn bớt một phần quân lương thì kết cục của ngươi so với đám quý tộc kia càng thảm”. Nặc Đình Thành Chủ khom người đáp “đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định làm đúng lời ngài dặn”. Huyết Cổ hài lòng sau đó quay người rời đi Nặc Đinh Thành. Quỷ Mị vừa truyền đến mệnh lệnh yêu cầu hắn hướng về tiền tuyến phối hợp hành động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.