Chương 56 Âm mưu Ra khỏi Tinh La Thành, đoàn vận chuyển không tiếp tục theo tuyến đường cũ tiến lên mà lại rẽ vào một đường nhánh nhỏ hơn. Đây là lần đầu tiên Quỷ Mị chấp hành nhiệm vụ, hắn không biết đường, đám người Xích Ngưu đi đâu thì Quỷ Mị đi theo đến đó. Một lát sau, đoàn người tiến vào một cái sườn núi chật hẹp. Một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực thẳm không thấy đáy, chính giữa chỉ có một con đường nhỏ tương đối chật hẹp, nó bề ngang chỉ vừa đủ cho một chiếc xe ngựa lăn bánh, nếu lúc này ở phía đối diện lại thêm ra một chiếc xe ngựa nữa, Quỷ Mị cũng không biết bọn hắn sẽ phải làm thế nào để qua. Rất may là đoạn đường này không dài, di chuyển hơn ba mươi phút liền kết thúc. Lúc ra khỏi sườn núi, Quỷ Mị trong lòng mới thả lỏng một hơi, hắn nhìn những người còn lại thì không thấy một ai như mình cả, tất cả đều là một mặt thản nhiên biểu hiện. Quỷ Mị cười khổ thầm nghĩ “chính mình vẫn là quá non kinh nghiệm”. Một lát sau, đoàn người lại tiến vào một cái sơn cốc chật hẹp, lần này, Quỷ Mị lòng hiểu kỳ không thể ngăn chặn nữa, hắn đi tới bên cạnh Xích Ngưu hỏi: “Tiền bối, tại sao chúng ta không đi đường lớn mà lại đi con đường xấu xí thế này?”. Xích Ngưu nhìn Quỷ Mị một cái sau đó hắn vừa đi vừa nói: “Tuyến đường này là con đường ngắn nhất để về Vũ Hồn Điện, mặc dù xấu một chút nhưng mà tiết kiệm được gần nửa thời gian, đồng thời cũng bớt bị các thế lực khác dò xét”. Quỷ Mị nhíu mày nói: “Tại hạ thấy tuyến đường này vắng vẻ lại chật hẹp như thế, nếu bị tập kích, chúng ta chẳng phải là càng nguy hiểm hơn hay sao?”. Xích Ngưu cảm xúc phức tạp, khổ sở đáp: “Ai chẳng biết là thế, nếu không nguy hiểm thì cao tầng cần gì phái chúng ta đích thân áp tải hàng hóa, mà tiểu tử ngươi cũng không cần lo lắng quá, ta đi qua đây suốt, ngoài mấy tên sơn tặc thì chẳng có gì khác, lấy chúng ta thực lực, chẳng lẽ còn sợ một đám sơn tặc hay sao?”. Quỷ Mị nhìn lại phía sau lưng đội hình áp tải cảm thấy Xích Ngưu nói cũng có lý, đội hình bọn hắn yếu nhất cũng là Hồn Vương, bản thân Xích Ngưu còn là Hồn Thánh mà sơn tặc thì đa phần là người thường, có hồn sư đi chăng nữa thì tu vi cao nhất có thể đạt đến Hồn Vương là cùng, thực lực như thế không đủ gây sợ nhưng mà Quỷ Mị trong lòng luôn có cảm giác điều gì đó không tốt sẽ diễn ra, hắn thả chậm cước bộ khiến mình dần dần tụt lùi phía sau đội hình, lợi dụng lúc không ai chú ý, Quỷ Mị đem Hắc Vũ Ô Nha thả ra khiến nó ở trên cao trinh sát. Mấy ngày tiếp theo, Quỷ Mị vẫn âm thầm cảnh giác nhưng hắn không hề phát giác được bất kỳ điều gì bất thường. Cho đến đêm hôm nay, lúc mọi người đã ngủ say, đột nhiên Hắc Vũ Ô Nha truyền đến tín hiệu báo biến. Quỷ Mị thông qua Hắc Vũ Ô Nha ánh mắt phát hiện từ trong lán trại của bọn hắn đi ra một người, kẻ này không ai khác chính là Bạch Hạc. “Đêm hôm lén lút, hắn muốn làm gì?”. Nghi vẫn nổi lên trong lòng, Quỷ Mị biến thành Hắc Ảnh dung nhập vào màn đêm theo dõi Bạch Hạc. Rời khỏi lán trại một khoảng cách xa, Bạch Hạc phụ thể vũ hồn hướng phương Nam bay đi. Quỷ Mị bám vào cơ thể Hắc Vũ Ô Nha sau đó điều khiển nó bám theo. Đi khoảng 5 km thì Quỷ Mị dừng lại tại một mảnh rừng rậm. Bạch Hạc chính là tiến vào chỗ này sau đó biến mất. Hắn không điều khiển Hắc Vũ Ô Nha tiến vào trong đó bởi vì hắn cảm giác được trong đó tồn tại hồn lực ba động cực kỳ cường đại hơn nữa xung quanh mảnh rừng rậm này dường như cũng bị người thi triển hồn kỹ lên, nếu mạo muội tiến vào, Quỷ Mị sợ rằng sẽ bị phát hiện. Hắn thu lại Hắc Vũ Ô Nha sau đó lấy ra một con rắn nhỏ. Đây chỉ là một con rắn rất bình thường mà không phải bất kỳ một loại hồn thú nào. Thả con rắn xuống đất, Quỷ Mị điều khiển nó hướng vào mảnh rừng rậm này mà đi. Loài Rắn có một năng lực đặc biệt đó là lần theo mùi cơ thể của con mồi, Quỷ Mị dùng con rắn này vừa là để tìm Bạch Hạc vị trí, vừa là tránh bị phát hiện hiềm nghi, dù sao thì rắn con xuất hiện trong rừng ban đêm rất bình thường, nó cũng không phải hồn thú, ai sẽ đi để ý nó chứ? Diện tích vùng rừng rậm này chỉ độ nữa km vuông, rắn con dưới sự điều khiển của Quỷ Mị rất nhanh liền tìm đến được Bạch Hạc vị trí. Từ nơi xa, Quỷ Mị trông thấy Bạch Hạc đang cùng một cái mặc hắc y người trò chuyện. Hắn cẩn thận tới gần và nấp tại phía sau một cái cây sau lưng Bạch Hạc lặng lẽ lắng nghe. Hắc Y Nhân: “Nắm tình hình thế nào rồi?” Bạch Hạc: “Huyết Cổ đại nhân, thuộc hạ đã điều tra kỹ, lần này đội ngũ vận chuyển trừ thuộc hạ ra có tổng cộng là 13 người trong đó có 1 Hồn Thánh, 1 Hồn Đế và 11 Hồn Vương, ngoài ra còn có mười xe dược liệu quý, giá trị ước tính khoảng 100 vạn Kim Hồn Tệ” Hắc Y Nhân: “Tên Hồn Thánh kia thực lực thế nào? Vũ hồn là gì?” Bạch Hạc: “Hắn tên Xích Ngưu, tu vi là 73 cấp, vũ hồn chính là một con bò tót, thực lực trong đồng lứa được đánh giá là khá tốt” Hắc Y Nhân: “Hừ, 73 cấp, vũ hồn Bò loại, không đáng để lo lắng, được rồi, xong việc lần này, ta sẽ giúp ngươi đột phá Hồn Thánh. Ngươi về trước đi, đừng có để kẻ nào nghi ngờ, lúc cần ta sẽ chủ động liên hệ”. Bạch Hạc: “Cảm tạ đại nhân, thuộc hạ xin phép rời đi trước”. Bạch Hạc sau khi trò chuyện xong thì theo lối cũ trở về. Rắn nhỏ định đi theo nhưng mà đột nhiên Hắc Y Nhân xuất hiện trước mặt nó, nhìn chăm chú một lát, dường như là không phát hiện được điều gì bất thường, Hắc Y Nhân quay người rời đi. Năm phút sau hắn lại quay về nhìn rắn nhỏ, theo bản năng sợ hãi kẻ mạnh, rắn nhỏ nhanh chóng bỏ chạy lên cây rồi biến mất, hắc y nhân lẩm bẩm “chắc là một con rắn bình thường thôi”. Quỷ Mị nhìn thấy một màn này thì trong lòng tự hỏi “hắn làm sao phát hiện ra rắn nhỏ?”. Quỷ Mị tự tin vào năng lực ẩn nấp của mình, theo lý mà nói Hắc Y Nhân là sẽ không thể nào phát giác ra rắn nhỏ nhưng mà sự thật rành rành đó, hắn thực sự phát hiện được. Việc này rất giống với việc Quỷ Mị có thể phát hiện ra ác ý, “chẳng lẽ vũ hồn của hắn nguyên nhân?”. Trong lúc Quỷ Mị suy nghĩ câu trả lời hợp lý, Bạch Hạc đã bay ra khỏi rừng rậm. Quỷ Mị lấy ra Hắc Vũ Ô Nha sau đó đuổi theo Bạch Hạc. Hắc Vũ Ô Nha năng lực ẩn thân cực tốt, lại có màn đêm hỗ trợ, nó lặng lẽ tiếp cận Bạch Hạc từ phía sau mà Bạch Hạc không hề hay biết. Khi khoảng cách hai bên chỉ còn lại chưa đầy 100 mét, Quỷ Mị vận dụng hồn kỹ thứ năm tấn công vào linh hồn của hắn khiến cho Bạch Hạc choáng váng ngã xuống đất. Quỷ Mị sau đó lập tức đuổi theo, ra tay khống chế và đoạt xá hắn. Quỷ Mị không muốn Bạch Hạc chết ngay bởi vì hắn còn cần Bạch Hạc dụ ra tên Hắc Y Nhân lúc nãy. Đoạt xá Bạch Hạc, Quỷ Mị thông qua trí nhớ của hắn biết đến một số chuyện: Tên Hắc Y Nhân lúc nãy là một cái tà hồn sư có Hồn Đấu La tu vi, vũ hồn gọi là Huyết Trùng, năng lực của hắn liên quan đến huyết dịch, Bạch Hạc trở thành hắn thuộc hạ từ ba năm trước, lúc đó Bạch Hạc vừa bị Hắc Y Nhân khống chế vừa bị dụ dỗ, cuối cùng đã thỏa hiệp và làm việc cho hắn”. Quỷ Mị nhìn còn đang mất thần Bạch Hạc lắc đầu, đây chính là kết cục của kẻ yếu. Quỷ Mị không trách Bạch Hạc lựa chọn, đặt bất cứ ai vào hoàn cảnh của Bạch Hạc khi phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết, giữa hạnh phúc và khổ đau hắn đều sẽ chọn sống và hạnh phúc, đây là bản năng sinh tồn của sinh vật, không ai có thể oán trách được. Bạch Hạc sở dĩ bị Hắc Y Nhân khống chế, hắn bị Quỷ Mị đánh bại và đoạt xá, tất cả là vì hắn yếu đuối, nếu hắn mạnh như Thiên Đạo Lưu hay Đường Thần, liệu có người dám tìm đến cùng hắn gây chuyện hay không? Nói Bạch Hạc, lại soi chính mình, Quỷ Mị nhìn trời thở dài, hắn bây giờ vẫn chỉ là một cái kẻ yếu mà thôi, cho dù thực lực xuất sắc, khoảng cách với cường giả chân chính còn xa lắm, hắn vẫn phải cẩn thận từng ly từng tý làm việc, nếu không một ngày nào đó hắn sẽ như Bạch Hạc lúc này thôi. “Rồi sẽ có một ngày, chuyện tương tự sẽ không còn xảy ra nữa, Bạch Hạc à, ngươi sinh ra không đúng thời điểm nhưng ngươi sẽ góp công cho một thế giới như thế, sự hy sinh của ngươi sẽ không vô ích đâu”. Quỷ Mị vỗ vai Bạch Hạc sau đó điều khiển hắn leo lên lưng Hắc Vũ Ô Nha trở về. Về đến lán trại, Xích Ngưu đã chờ sẵn ở đó, thấy hai người, hắn lên tiếng hỏi: “Hai ngươi không ngủ, đêm hôm còn ra ngoài làm gì?”. Quỷ Mị điều khiển Bạch Hạc ôm vai hắn sau đó hướng về Xích Ngưu cười đáp: “Chúng ta không ngủ được cho nên ra ngoài đi dạo chút cho mát, Đại nhân ngươi cũng như vậy sao?”. Xích Ngưu nghi ngờ nhìn Quỷ Mị hỏi: “Là thế sao?”, Quỷ Mị mỉm cười đáp: “Tất nhiên rồi Đại Nhân, nếu không phải vậy chúng ta có thể ra ngoài làm gì?”. Xích Ngưu không thấy hai người có vấn đề gì, từ chối cho ý kiến, hắn bảo hai người về ngủ còn mình tiếp tục canh gác. Quỷ Mị giả vờ về phòng nhắm mắt nhưng tinh thần của hắn vẫn cảnh giác xung quanh. Hắc Y Nhân không nói thời gian, địa điểm sẽ tấn công, Bạch Hạc cũng không nắm được việc này. Địch thì ở trong tối, Quỷ Mị thì ở ngoài sáng, hắn chỉ có thể cảnh giác đề phòng mọi lúc mọi nơi thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]