🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 49 Phụ tử lời nói trong đêm
Quỷ Mị xuống đài trong tiếng vỗ tay của Vũ Hồn Điện người và tiếng chửi rủa của Lam Điện gia tộc. Những khán giả khác không biểu hiện rõ nét như hai phe thế lực trên nhưng cái việc cau mày hay nhăn mặt của bọn họ đã phần nào cho thấy thái độ. Quỷ Mị chắp tay sau lưng, trên miệng treo nụ cười, khoan thai đi xuống sân thi đấu. Mọi người thái độ, Quỷ Mị nhìn thấy trong mắt, chỉ là điều này không làm hắn thấy khó xử gì bởi đây là phong cách chiến đấu của hắn, cái phong cách mà Quỷ Mị cho rằng nó là tốt nhất: Dùng tuyệt đối ưu thế và thế mạnh để nhanh chóng áp đảo và hạ gục địch thủ. Quỷ Mị vốn đã có thể kết thúc chiến đấu ngay từ những giây phút đầu tiên khi thanh niên chưa kịp phản ứng nhưng hắn không làm thế, hắn muốn cho thanh niên một chút mặt mũi. Quỷ Mị dụng tâm lương khổ, có điều, đám người Lam Điện không hiểu được hắn dụng ý.
“Đại ca, ngươi khiến mọi người đều khiếp sợ a” Phong tiến lên mỉm cười nói.
Quỷ Mị haha hỏi: “Vậy còn ngươi thì sao? Có khiếp sợ ta thực lực chăng?”
Phong rụt cổ lại, hai tay ôm người giả vờ sợ hãi nói: “Ta nhưng là người sợ ngươi nhất đó a”
Phong biểu diễn vụng về làm đám người được một trận cười to. Riêng Quỷ Báo thì không nằm trong nhóm đó, hắn tiến lên nhìn Quỷ Mị nghiêm túc hỏi:
“Vừa nãy nhưng là ngươi hồn hoàn kỹ năng?”
Mọi người đều tò mò nhìn Quỷ Mị mong nhận được đáp án. Quả thực thì thân pháp của Quỷ Mị là một câu hỏi lớn trong lòng mọi người hiện tại, không riêng gì Quỷ Báo. Quỷ Mị nhìn qua một lượt đám người, hắn dừng lại trên thân Thiên Tầm Tật lâu hơi một chút sau đó cười bí hiểm nói
“Tất nhiên là không phải. Các ngươi còn nhớ ta hai cái hồn kỹ đầu tiên sao? Một cái là có thể miễn dịch vật lý công kích và đề cao tốc độ, một cái là ẩn thân. Ta đã đem hai cái hồn hoàn đồng thời vận dụng cho nên đạt được hiệu quả như vậy. Hơn nữa hồn hoàn thứ 4 của ta đến từ cực phẩm đoạt mệnh phong 5000 năm cho nên tốc độ của ta được cường hóa lên rất nhiều”
“Đồng thời vận dụng hai cái hồn hoàn, này cũng được sao? Còn có Đoạt mệnh Phong là chuyện gì xảy ra, sao ngươi lại tìm thứ nguy hiểm như vậy làm hồn hoàn, nếu mà bị bọn nó phát giác, ngươi liền tiêu đời nha Lão Quỷ?” Nguyệt Quan rất lo lắng nhìn Quỷ Mị. Hai người làm bạn từ nhỏ, sinh tử đều trải qua, tình cảm thâm hậu không khác nào anh em ruột thịt. Nói thật, nếu hắn đi cùng Quỷ Mị trong chuyến săn hồn hoàn này, hắn nhất định sẽ ngăn cản Quỷ Mị tìm đoạt mệnh phong làm hồn hoàn, loài này nhưng là một cái cấm kỵ của giới hồn sư đó.
Thiên Tầm Tật cũng là thần tình nghiêm túc nhìn Quỷ Mị nói: “Quỷ Mị, ngươi làm việc gì cũng cần phải suy nghĩ kỹ hậu quả. Vũ Hồn Điện ủng hộ các ngươi là hy vọng tương lai của các ngươi phát triển sẽ góp sức cho Vũ Hồn Điện mà không phải là chết yểu giữa chừng. Ngươi nếu còn hành động lỗ mãng vậy thì kết thúc cuộc thi này liền theo ta trở về”
Quỷ Mị hướng Thiên Tầm Tật làm cái cúi người nói: “Thánh tử dặn dò, thuộc hạ ghi nhớ trong lòng, nhưng nếu để thuộc hạ lần nữa lựa chọn, thuộc hạ vẫn sẽ làm như vậy. Chúng ta là hồn sư, vận mệnh đã định trước cùng nguy hiểm làm bạn, nguy hiểm đến sớm dù sao cũng tốt hơn đến muộn. Nếu như ta chết, như vậy đã nói rõ, bản thân ta không có bất kỳ giá trị bồi dưỡng, Vũ Hồn Điện cũng bớt đi một khoản kinh phí, để dành đó bồi dưỡng người khác, còn nếu ta không chết như vậy thực lực của ta sẽ tiến mạnh đồng thời sau này cũng góp nhiều sức lực hơn cho Vũ Hồn Điện. Thánh tử, xin hiểu cho thuộc hạ tâm ý”
Thiên Tầm Tật thấy Quỷ Mị nói có lý cho nên hắn ừ một cái rồi thôi. Thiên Tầm Tật không nói gì, Quỷ Mị trong lòng lo lắng thả xuống. Hắn có chút sợ Thiên Tầm Tật bắt hắn phải hồi Vũ Hồn Điện, vậy thì kế hoạch du lịch đại lục của hắn liền hỏng bét.
“5000 năm đoạt mệnh phong? Vậy ngươi hồn kỹ là cái gì?” Quỷ Báo tiếp tục dò hỏi. Đối với việc này, Quỷ Mị không dấu diếm.
Quỷ vũ hồn nhập vào thân thể, trên tay Quỷ Mị không dấu hiệu nắm một thanh gai nhọn. Quỷ Mị sau đó đưa chiếc gai lên cho mọi người cùng xem.
Gai màu đen tuyền, bề mặt bóng loáng, dưới ánh sáng mặt trời vậy mà phản chiếu ánh sáng chói mắt. Chiếc gai dài 50 cm, dạng hình nón với phần đáy có đường kính 4 cm. Phần đầu gai rất nhọn, dù cho màu đen bao phủ, mọi người khi nhìn vào tâm can đều ớn lạnh.
Phong nhìn chiếc gai bảo: “Đại ca, đây chính là ngươi thứ tư hồn kỹ, ngoài sắc bén ra thì không thấy có gì đặc biệt”
Nếu là người bình thường cầm chiếc gai này và nói đó là hắn hồn kỹ, Phong chắc chắn liền sẽ kết luận đây là một cái phế hồn kỹ. Cầm chiếc gai này đi đâm người, này là thể loại gì hồn kỹ, cũng quá vớ vẩn đi. Là người cùng Quỷ Mị giao thủ nhiều nhất, Phong rất rõ Quỷ Mị không chỉ cường đại mà ý nghĩ của hắn rất cổ quái, hắn lựa chọn hồn kỹ không thể nào là đơn giản như vậy được.
Thiên Tầm Tật quan sát chiếc gai phân tích: “Thứ này giống như là vũ khí của Đoạt Mệnh Phong, nếu ta đoán không sai, trên chiếc gai này có chứa đoạt mệnh phong độc tố. Quỷ Mị ngươi cầm làm vũ khí nhưng ngươi cũng có thể bắn nó giống như cách mà Đoạt mệnh phong công kích đúng không?”
Nguyệt Quan đang mân mê sờ mó chiếc gai, đột nhiên nghe được Thiên Tầm Tật lời nói, hắn giật mình nhảy lùi về phía sau, khuôn mặt biến tái nhợt hoảng sợ nhìn Quỷ Mị nói:
“Lão Quỷ, Thánh tử nói nhưng là sự thật? Trên gai có độc?”
Quỷ Mị cũng giật mình, hắn nhìn Nguyệt Quan hoảng sợ nói: “Trên gai không chỉ có độc, hơn nữa còn là Đoạt mệnh Phong độc, đoạt mệnh phong là loài gì ngươi cũng biết, làm sao còn đi sờ vào, dính phải nó độc nhưng là chỉ có đường chết a”
“Ta...ta...vậy giờ phải làm sao bây giờ, ta không muốn chết a” Nguyệt Quan hai mắt rưng rưng, hắn sắp khóc đến nơi rồi. Mười lăm tuổi đầu, Nguyệt Quan tâm lý nhưng còn yếu lắm, hắn vẫn chưa từng trải qua sinh tử chiến bao giờ.
Đám người nhìn Nguyệt Quan tội nghiệp nhưng cũng không biết làm sao cho phải. Độc này hung danh thiên hạ, là vô phương cứu chữa, bọn hắn có lòng nhưng bất lực. Thiên Tầm Tật trong lòng đang chửi Nguyệt Quan ngu ngốc. Vừa mới dặn Quỷ Mị làm gì cũng phải cẩn thận xong, quay đầu Nguyệt Quan liền vì một chút tò mò cá nhân mà chết. Có thuộc hạ như vậy, Thiên Tầm Tật giờ này không biết có nên khóc cùng Nguyệt Quan hay không.
“Đoạt mệnh Phong độc tuyệt thiên hạ nhưng không phải không có cách cứu ngươi”. Quỷ Mị bỗng nhiên lên tiếng làm đám người kinh ngạc. Nguyệt Quan lập tức dừng khóc, hắn nhìn từ Quỷ Mị nhìn thấy hy vọng, Quỷ Mị là hắn bạn thân, nhất định sẽ không để hắn chết, Quỷ Mị nói có cách nhất định là có hiệu quả. Vui mừng quá nỗi, Nguyệt Quan nhanh chóng lao tới tóm lấy Quỷ Mị nhưng Quỷ Mị đã nhanh chân rời xa vị trí của mình.
“Hoa cúc, cái đồ này nhưng là lây truyền đó, ta mặc dù dùng ra hồn kỹ này nhưng ngoài đôi tay thì những bộ phận khác không có miễn nhiễm độc tố này nha, ngươi là định kéo ta chết chung đấy à”
Thiên Tầm Tật mọi người nghe Quỷ Mị bảo, lập tức không do dự tránh xa Nguyệt Quan, ai cũng sợ hắn sơ xảy đụng vào vậy liền chết oan uổng. Nguyệt Quan hiện tại sợ muốn chết, nào có thời gian quan tâm mọi người là nghĩ gì, hắn thu lại hai tay nhìn Quỷ Mị hỏi gấp:
“Lão Quỷ, nhanh, có cách gì?”
Quỷ Mị trong bụng cười nở hoa, mặt ngoài vẫn giả bộ lo lắng nói: “Đoạt mệnh phong độc lan truyền tương đối chậm, thời gian nãy giờ chắc mới lan đến gần bả vai ngươi thôi, chỉ cần chặt ngươi hai tay, độc tố tự nhiên sẽ mất”
Mọi người khóe miệng co giật. Đây cũng gọi là cách sao? Chặt đứt hai tay thế thì Nguyệt Quan khác nào phế nhân, sống như vậy không bằng chết đi cho xong. Hy vọng vừa được nhen nhóm không lâu liền dập tắt, mọi người đồng loạt chắp tay cầu nguyện cho Nguyệt Quan lúc xuống hoàng tuyền được bình an.
Riêng bản thân Nguyệt Quan giờ này đã không còn sợ hãi mà là tức giận. Quỷ Mị thế mà nghĩ ra cái phương pháp nghèo nàn như vậy, thật không thể tha thứ.
“Lão Quỷ, ta vì ngươi mà chết, ngươi cũng theo ta xuống hoàng tuyền đi thôi”
Nguyệt Quan hai mắt huyết hồng, giơ ra hai bàn tay hướng Quỷ Mị đuổi tới.
“Hoa Cúc, ngươi là phát điên rồi, thánh tử cứu ta”
Quỷ Mị hú lên quái dị sau đó quay người chạy trốn. Một đuổi, một chạy, hai người bóng lưng liền biến mất trong dòng người đông nghịt.
“hừ, ngu ngốc” Quỷ Báo bỗng nhiên gắt một câu rồi đi sang chỗ khác. Thiên Tầm Tật thì không biết nghĩ gì, còn Phong thì lắc đầu rồi tiếp tục quan chiến trận tiếp theo. Quỷ Mị làm người Phong hiểu, hắn không phải loại thấy chết không cứu, từ thái độ của Quỷ Mị đối với Nguyệt Quan, hắn biết Nguyệt Quan trong lòng Quỷ Mị rất có trọng lượng, nếu Nguyệt Quan gặp nguy hiểm, Quỷ Mị đã sớm nghiêm túc. Hắn bây giờ còn có thể nhảy nhót tưng từng như vậy, xem ra Nguyệt Quan là không có vấn đề gì.
Mỗi lượt trận đều có số đông người trên sân, nhìn vào người ta dễ dàng cho rằng rất lâu mới phân ra kết quả. Trên thực tế thì ngược lại, mỗi lượt trận chỉ diễn ra trong vòng 10 phút đổ lại, có trận dài lắm cũng chỉ tới 15 phút là cùng. Tất cả thí sinh đều là cấp thấp hồn sư, lượng hồn lực và thể lực không có bao nhiêu, lại đánh nhau theo kiểu hỗn chiến, tiến độ trận đấu luôn trong tình trạng gây cấn.
Vòng loại thi đấu không có bao nhiêu thứ để học hỏi. Đánh nhau quá loạn, hồn kỹ liên miên, khó cho việc theo dõi. Tuy nhiên, đứng trên cương vị là người xem cuộc vui, vòng loại lại là vòng đặc sắc nhất. Chiến đấu gây cấn, toàn lực bạo phát, hồn hoàn, hồn kỹ thay nhau thắp sáng, đủ loại màu sắc bao phủ sân đấu, khung cảnh quá là hoành tráng.
Quỷ Báo làm người lên sân cuối cùng, hắn áp lực không kém chút nào Nguyệt Quan lúc đầu. Tất cả người Vũ Hồn Điện đều vào vòng trong, nếu hắn thất bại nhưng là sẽ bị cao tầng coi thường, bị Quỷ Mị coi thường. Biết hắn áp lực, trước khi hắn lên sân, Quỷ Mị nói với hắn rằng: Nếu hắn thua, hắn sẽ không có tư cách làm Quỷ Mị đối thủ. Lời nói của Quỷ Mị khiến Quỷ Báo rất tức giận và do đó hắn quên mất cái áp lực của mình, giờ đây, hắn chỉ muốn chà đạp những kẻ trên sân, thể hiện ra tuyệt đối thực lực, chứng minh cho Quỷ Mị thấy, hắn không hề thua kém Quỷ Mị.
Đem theo quyết tâm tất thắng tiến vào thi đấu. Quỷ Báo đã hạ gục tất cả những đối thủ của mình. Suốt tiến trình, Quỷ Báo không hề sử dụng âm mưu quỷ kế như Quỷ Mị, hắn chiến thắng quang minh chính đại, bằng tuyệt đối tốc độ và sức mạnh. Mặc dù chiến thắng, Quỷ Báo phong cách chiến đấu khiến hắn phải hứng chịu tổn thương khá lớn, nếu không có thảo dược hoặc hồn sư trị liệu, e rằng hắn khó mà tham gia lượt thi đấu vòng sau. Cơ mà này thì không đáng lo, Vũ Hồn Điện không thiếu mấy điều này. Đối với Quỷ Báo phong cách chiến đấu, Quỷ Mị không có ý kiến, mỗi người có lựa chọn riêng, không ai giống ai, miễn sao chính hắn thấy phù hợp là được rồi.
Buổi tối, Thiên Đạo Lưu tổ chức bữa tiệc liên hoan chúc mừng đám người Quỷ Mị tiến vào vòng sau. Trong buổi liên hoan, Bàn Long Đấu La cũng tới dự. Hắn thỉnh thoảng góp đôi lời vào câu chuyện chung của đám người. Quỷ Mị vẫn luôn để ý Bàn Long, từ những hành vi cử chỉ và lời nói cho thấy Bàn Long thật lòng vui mừng, bên cạnh đó, sâu trong đáy mắt hắn vẫn tồn tại sự u buồn. Quỷ Mị đoán đó là do hai đứa cháu trai của hắn không được tham dự Đại Hội. Đối với những cao tầng tông môn, Đại hội chỉ là lần đánh cờ còn đối với những thiên tài tuổi như Quỷ Mị bây giờ, Đại Hội lần này là cơ hội vinh danh đại lục. Mất đi cơ hội này, hai người Thiên Quân và Hàng Ma sau này muốn xây dựng danh tiếng sẽ vất vả hơn nhiều lắm.
Sau buổi liên hoan, Thiên Tầm Tật rời đi cùng Thiên Đạo Lưu. Nhìn hai phụ tử bọn hắn bóng lưng, Quỷ Mị như có điều suy nghĩ. Ban ngày, lúc đánh thanh niên ra khỏi sân đấu, Quỷ Mị cảm nhận được một luồng ác ý thoáng qua, ban đầu, hắn còn tưởng đó là của Lam Điện gia tộc người nhưng lúc Quỷ Báo mấy lần dò hỏi hắn hồn kỹ, Thiên Tầm Tật lại mang ánh mắt dò xét nhìn hắn, Quỷ Mị nhận định ngay luồng ác ý đó là Thiên Đạo Lưu. Có điều, Quỷ Mị không rõ ràng, Thiên Đạo Lưu vì sao lại mang ác ý đối với hắn. Hắn tự nhận chưa từng làm điều gì xâm phạm lợi ích Vũ Hồn Điện, hắn cũng không dấu diếm việc gì ngoài việc không muốn thể hiện thực lực bản thân.
“Chẳng lẽ là lúc ban ngày ta thể hiện thực lực quá mạnh, bọn hắn sợ ta uy hiếp đến chính mình địa vị, điều này thật vô lý nhưng nếu không phải, vậy thì cũng không có lý do nào khác. Nếu quả thực là vậy, bọn hắn độ lượng cũng chỉ có đến thế thôi”
Quỷ Mị đoán hai cha con Thiên Đạo Lưu tối nay có thể sẽ nói chuyện về hắn. Quỷ Mị tò mò lý do Thiên Đạo Lưu lòng mang ác ý đối với mình nhưng Quỷ Mị không đi theo nghe lén. Hắn rõ ràng mình thực lực, chưa đủ để ẩn thân trước mặt cường giả như Thiên Đạo Lưu. Một khi bị phát hiện, hắn cho dù nội tâm trong sạch cũng liền thành đen.
Trong phòng của Thiên Đạo Lưu, hai cha con ngồi đối diện nhau. Thiên Đạo Lưu nhìn con trai hỏi: “Tật nhi, dò xét thế nào?”
Thiên Tầm Tật nhún vai, vô tư nói: “Tất nhiên là phải có kết quả rồi, nhi tử ngươi năng lực làm việc ngươi còn cần phải nghi vấn sao?”
Oán trách vài câu sau, Thiên Tầm Tật nói tiếp: “Hồn kỹ thứ tư của hắn đến từ 5000 năm Đoạt Mệnh Phong, kỹ năng tương tự như ong loại. Có điều trên đó có Đoạt mệnh phong độc tố. Nghe hắn nói dính vào phải chết, lúc đó Nguyệt Quan cũng chạm vào nhưng bây giờ cũng không có sao, đoán chừng là cũng không ghê gớm như hắn nói, còn thân pháp kia của hắn thì hắn nói là do hắn có thể thi triển cùng lúc hai cái hồn kỹ cho nên hiệu quả như vậy, con thấy cũng có lý”
Thiên Đạo Lưu trầm ngâm nói: “Đoạt mệnh phong là hồn thú hiếm, năng lực tốc độ thuộc hàng đỉnh cấp, Quỷ Mị hấp thu nó hồn hoàn đích xác là có thể tăng lên rất nhiều tốc độ”
Đột nhiên, Thiên Đạo Lưu nhìn con trai hỏi: “Nhi tử, ngươi thấy Quỷ Mị người này thế nào? Có tin tưởng được không?”
Thiên Tầm Tật không hiểu cha mình hỏi như vậy là ý gì, hắn theo bản năng nói: “Quỷ Mị thiên phú không tệ, thoạt nhìn hắn hơi âm trầm nhưng làm việc chín chắn hơn Nguyệt Quan. Hắn trước giờ vẫn rất nghe lời, thời gian một năm trước hắn xin ra ngoài lịch luyện, nghe bảo hắn một năm đều ở trong Lạc Nhật Xâm Lâm tu luyện còn thật sự có hay không thì không rõ, chỉ là hắn thực lực tiến nhanh như vậy, e rằng việc này không có bao nhiêu sai biệt. mà cha, ngươi sao đột nhiên quan tâm quỷ mị thế, hắn cùng ngươi dường như cũng không có mấy lần gặp mặt nha”
Thiên Đạo Lưu nghĩa chính ngôn từ đáp: “Ta là giáo hoàng, quan tâm thiên tài của thế lực có gì không được. Hắn hôm nay biểu hiện ta thấy xuất sắc nên hỏi con xem hắn có đáng giá bồi dưỡng hay không thôi”
Thiên Tầm Tật hiểu ra, cười trừ nói: “À, con còn tưởng chuyện gì, việc này cha không cần quan tâm, bọn hắn là thuộc hạ của con, con tự lo được”
Thiên Đạo Lưu cười mắng: “Ta không phải là lo con trẻ người non dạ chưa nhìn thấu nhân tâm đó sao? Nghe ta, cẩn thận một chút vẫn hơn”
“Con biết rồi, cha, ngươi ngủ ngon, ta về đây”. Thiên Tầm Tật thấy cha mình lại bắt đầu giảng đạo lý, hắn liền qua loa xong chuyện rồi từ biệt. Thiên Đạo Lưu dụng tâm lương khổ, Thiên Tầm Tật bây giờ còn chưa thể hiểu được, có lẽ mấy chục năm nữa lúc hắn lên làm Giáo Hoàng, hắn sẽ hiểu, bây giờ cha hắn cảm giác là như thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.