Chương trước
Chương sau
"Mập Mạp, thấy cậu được đãi ngộ như vậy, tôi cũng an tâm rồi." Cùng với một tràng cười trong trẻo, Áo Tư Tạp khoác một cái áo choàng lớn nghênh diện đi tới, thừa dịp Mã Hồng Tuấn bị Kỷ Vu và Đới Mộc Bạch kiềm chế lại, chạy nhanh có thù báo thù có oan báo oan.

Mã Hồng Tuấn phát ra một tiếng kêu rên, "A! Tiện nhân, tôi không tha cho cậu!"

Bốn người làm loạn làm một đoàn, như trở lại năm năm trước, Ninh Vinh Vinh xem đến đỏ mắt, vui vẻ cười lớn một tiếng: "Sao mọi người lại nhiều người bắt nạt một người như vậy chứ, Mập Mạp, em tới giúp anh!"

Quang mang lóa mắt phát ra từ Cửu Bảo Lưu Ly Tháp, dừng trên người Mã Hồng Tuấn, tức khắc thân thể nhẹ nhàng được một chút, tìm được cơ hội trốn khỏi Kỷ Vu, kéo ra khoảng cách, nháy mắt khai Võ Hồn, "Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích!"

Đới Mộc Bạch hét lớn một tiếng, lực phòng ngự của Bạch Hổ cao có thể mạnh mẽ chịu đựng, Kỷ Vu và Áo Tư Tạp thì không được như vậy, dưới sự ăn mòn từ ngọn lửa nóng rực, nhanh chóng lui về phía sau né tránh.

"Mập Mạp, không tồi! Tới đây đánh cùng anh em một trận, thử xem kết quả huấn luyện năm năm này của cậu!" Đới Mộc Bạch ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, chiến ý hừng hực.

Kỷ Vu thấy bọn họ muốn động thật, vội vàng lui về phía sau đến bên người Chu Trúc Thanh, "Tôi sẽ không tham gia, vừa thấy mặt không ôn chuyện mà đã đánh nhau, các cậu cũng thật dã man!"

Vẻ mặt ra vẻ đạo mạo, như thể người vừa rồi động thủ với Mã Hồng Tuấn là không phải cô.

"Lão Kỷ, cậu thật không thú vị, được rồi, tiểu Áo, Mập Mạp chúng ta đánh." Đới Mộc Bạch vỗ hai tay vào nhau, bỗng nhiên nghĩ đến, "Ba người chúng ta đánh như thế nào đây?"

"Đới lão đại, loại chuyện đánh nhau này sao không rủ em chứ!" Giọng nói kiều tiếu truyền đến, trên mặt thiếu nữ cao gầy tràn đầy tươi cười xán lạn, lộn mèo một cái đã dừng trước mặt mọi người, "Em và tiểu Tam, Vinh Vinh một đội, ba anh em các anh một đội, như thế nào?"

Phía sau đi theo một người đàn ông anh tuấn, vẻ mặt cưng chiều nhìn thân ảnh đỏ sắc kia.

"Tiểu Vũ! Mình rất nhớ cậu đó!" Ninh Vinh Vinh vui vẻ chạy như bay tới, bổ nhào vào trên người Tiểu Vũ, "Sao tóc cậu tóc biến thành ngắn rồi?"

Nhìn vợ mình ôm hôn người phụ nữ khác, Tuyết Thanh Hà khẽ cau mày, từ khi Vinh Vinh nhìn thấy các đồng đội của em ấy vẫn luôn xem nhẹ mình, không vui, muốn đánh người.

Vừa lúc có cơ hội thích hợp, Tuyết Thanh Hà ngầm ra hiệu với Kỷ Vu.

Kỷ Vu ý xấu nhìn Áo Tư Tạp, ánh mắt của hắn vẫn còn lưu luyến trên người Ninh Vinh Vinh, bất động thanh sắc gật gật đầu.

Mọi người nói xong, mấy tên con trai vây quanh thoát thai hoán cốt Đường Tam khen không dứt miệng, "Cậu phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu vậy, giới hiệu cho anh em một chút coi!" Mập Mạp vuốt gương mặt anh tuấn của Đường Tam, hâm mộ không thôi.

"Tên mập chết tiệt, lấy cái móng heo của anh ra khỏi người tiểu Tam ngay!"

"Haizz, anh chỉ sờ có chút, sờ sờ người đàn ông của em thì làm sao vậy, nhỏ mọn như vậy?"

Đường Tam rất vui khi thấy gương mặt đáng yêu của Tiểu Vũ, cũng không đẩy Mập Mạp ra.

Khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Vũ đỏ lên, muốn xin giúp đỡ với mọi người, mấy tên này, mấy chị em này đều đang xem diễn! Kỷ Vu còn đặc biệt tri kỷ mang mũ choàng lên, "Đừng để cho người khác thấy mọi người."

Đúng lúc này, tiếng bước chân ồn ào từ hướng Học viện Sử Lai Khắc truyền đến.

Người chưa tới, một giọng nói hồn hậu đã truyền tới, "Nếu như bọn họ không phải những tiểu quái vật đó, hôm nay ngươi sẽ trở thành đối tượng bồi luyện của ta!"

Triệu Vô Cực thu được báo cáo từ học viên trực ban, vốn dĩ vẻ mặt không tin, nhưng khi hắn chân chính đi ra cổng học viện, nhìn đến những người đứng ở nơi đó, không thể tin được mà xoa xoa hai mắt của mình.

"Má ơi, thật đúng là bọn họ!"

Đới Mộc Bạch cách cổng học viện gần nhất, lập tức đi lên nghênh đón, trao cho vị Bất Động Minh Vương này một cái ôm thật chặt. "Trời ạ, nhẹ một chút." Triệu Vô Cực bị cái ôm này của Đới Mộc Bạch làm cho đau đớn đến mức kêu lên.

"Thầy Triệu, lại gặp nhau." Kỷ Vu ôm cánh tay, vẻ mặt không có ý tốt.

Triệu Vô Cực rùng mình một cái, nhưng mà nghĩ lại, tức khắc đúng lý hợp tình lên.

"Trò không còn là viện trưởng của Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia nữa, còn có thể chỉnh ta như thế nào?"

"Làm sao có thể chứ? Ngài chính là thầy Triệu em tôn kính mà."

"A, trò một bụng ý xấu, có quỷ mới biết trò đang suy nghĩ cái gì." Triệu Vô Cực u oán phỉ nhổ một câu, nhìn những thiếu niên đã từng ngây ngô khí phách trải qua lắng đọng, đã trở nên thành thục nội liễm, khóe mắt không khỏi hơi hơi đỏ lên.

Sau khi mọi người hàn huyên ở cổng vài câu, Triệu Vô Cực được Kỷ Vu nhắc nhở mới mang mọi người tiến vào học viện, sau đó Mập Mạp lại phổ cập khoa học một lần nữa cho mọi người chiến tích 'anh dũng' Kỷ Vu và Đới lão đại xoát mặt không vào học viện được.

Mặt mũi bị đánh bầm dập cũng không quay đầu lại, tận sức bôi đen hai người bọn họ, nhưng tuyệt đối không phải cố ý trả thù đâu nha.

Triệu Vô Cực đưa bọn họ đến văn phòng của Phất Lan Đức, lại phái người đi báo cho Đại Sư và Liễu Nhị Long, Sử Lai Khắc nguyên bản lại lần nữa tề tựu.

"Đã lâu không gặp, Tiểu Vũ mau tới đây để mẹ ôm một cái." Tuy rằng Liễu Nhị Long bá đạo cường thế, nhưng lại là một người phụ nữ mềm lòng nhu tình, thấy mấy đứa nhỏ này đã lớn lên, trong mắt đã nổi lên nước mắt.

"Mẹ nuôi, con rất nhớ người." Tiểu Vũ đột nhiên ôm lấy người phụ nữ có thể làm cô nàng cảm thấy ấm áp này, tủi thân mấy năm nay đều phát tiết dưới dạng nước mắt.

Hai người phụ nữ ôm nhau khóc đến hoa lê đái vũ khiến những người khác không biết phải làm sao. Cuối cùng là hai người đàn ông một người ôm một người dỗ dành, tiếng khóc mới dần dần bình ổn xuống.

Mấy năm nay thực lực của mọi người đều có sự thay đổi không nhỏ, Đại Sư vốn định mở miệng hỏi, Kỷ Vu đúng lúc ngắt lời: "Đại Sư, cùng với nghe bọn họ miêu tả, chi bằng xem bọn họ đánh một hồi, nhưng em không làm bồi luyện đâu!"

Đại Sư trầm tư một lát, nói: "Nói có đạo lý, vậy thì... Báo hồn lực!"

Đới Mộc Bạch hơi hơi mỉm cười, đứng lên trước, "Tà Mâu Bạch Hổ, chiến Hồn Đế hệ cường công cấp 63."

"Hương Tràng Chuyên Mại, khí Hồn Đế hệ phụ trợ cấp 61."

"Thiên Thủ Tu La, chiến Hồn Vương hệ khống chế cấp 59."

"Tà Hỏa Phượng Hoàng, chiến Hồn Vương hệ cường công cấp 57."

"Nhu Cốt Mị Thỏ, chiến Hồn Đế hệ cường công cấp 63."

"Cửu Bảo Lưu Ly, khí Hồn Đế hệ phụ trợ cấp 61."

"U Minh Linh Miêu, chiến Hồn Đế hệ mẫn công cấp 63."

Bảy người báo hồn lực xong, động tác nhất trí nhìn về phía Kỷ Vu, một điềm báo không lành dấy lên từ lòng bàn chân.

"Mọi người nhìn tôi làm gì! Có chết cũng sẽ không làm bồi luyện, cũng không nhìn xem mọi người đã bao nhiêu cấp rồi." Kỷ Vu nhịn không được lui về phía sau một bước.

Mập Mạp lặng lẽ cười hắc hắc một tiếng, "Vốn dĩ không tính toán để cậu bồi luyện, nếu lão Kỷ chủ động nhắc tới, vậy không bằng chúng ta tính chuyện đã từng bị hành hạ thảm?" Xoa xoa tay, có chút gấp không chờ nổi.

Trước kia là hắn bị đánh thảm nhất.

Ai bảo đôi mắt hắn luôn nhìn lén Chu Trúc Thanh, xứng đáng.

Mập Mạp nói ra tiếng lòng của Đới Mộc Bạch, một người đánh không thắng, một đám người chẳng lẽ còn đánh không thắng sao? Hắn không tin.

Chu-bao che cho con-Trúc Thanh khẽ cười một tiếng, "A Vu chỉ mới cấp 82, mọi người buông tha chị ấy đi."

"Mới?!"

"Biến thái!"

Liễu Nhị Long trợn mắt, "Các em đều là một đám quái vật, ai cũng đừng nói ai!"

"Tôi thật là không có biện pháp đánh với mọi người, như vậy đi, tiểu Tam, Tiểu Vũ, Áo Tư Tạp và A Thanh là một đội, Đới lão đại, Mập Mạp, Vinh Vinh và Thanh Hà bệ hạ là một đội, như thế nào?"

Kỷ Vu nhìn về phía Tuyết Thanh Hà, ý vị thâm trường cười, "Thanh Hà bệ hạ, làm phiền."

Tuyết Thanh Hà gật gật đầu, trầm giọng nói: "Chiến hồn đế cấp 65, Võ Hồn là Lục Dực Thiên Sứ, mong đươc chỉ giáo."

Vào phòng huấn luyện thì không có thân phận tôn ti trật tự, ai mạnh thì người đó có quyền.

Tuyết Thanh Hà không có mục đích khác, chính là trọng tỏa tình địch, cho nên ngay từ lúc bắt đầu thi đấu, đối tượng công kích của cô ấy chính là Hồn Sư hệ phụ trợ phía đối thủ.

Mà Đường Tam tất nhiên không thể làm cô ấy như nguyện, Lam Ngân Thảo quấn lấy phần eo Áo Tư Tạp, tùy thời giúp hắn né tránh công kích từ đối thủ.

Ninh Vinh Vinh cũng nhìn ra mục đích của Tuyết Thanh Hà, bất đắc dĩ thở dài, một viên Thất Khiếu Linh Lung Tâm lại gần nửa phân ở trên người cô ấy, phòng ngự phụ trợ cũng nhiều hơn so với Đới lão đại và Mập Mạp, sau đó, khi bị tố cáo, còn mỹ kỳ danh trả lời là hai người bọn họ da dày thịt béo không cần phòng ngự.

Kỷ Vu: Em cứ chiều cô ấy đi.

Khi trận đấu còn đang diễn ra, Đới Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mập Mạp, Chu Trúc Thanh kết thúc theo thứ tự, cuối cùng trong sân còn lại chính là Đường Tam, Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh và Tuyết Thanh Hà.

Khi đã đến cuối trận, Tuyết Thanh Hà đã đạt được mục đích không có ý định dây dưa nữa, không sai biệt lắm liền dừng công kích.

Cuối cùng Kỷ Vu quét một vòng, đã nhận ra miệng vết thương trên người Áo Tư Tạp nhiều hơn cả Mập Mạp, trên người Áo Tư Tạp cơ hồ 70-80% đều là Tuyết Thanh Hà làm, tuy rằng như vậy có chút bắt nạt người nhưng cũng đánh tan chút tâm tư không có khả năng của Áo Tư Tạp.

Kỷ Vu thấy rõ ràng, cặp mắt đào hoa kia của Áo Tư Tạp nhìn được Tuyết Thanh Hà cố ý nhằm vào hắn, sau đó lại có Ninh Vinh Vinh hỗ trợ, liền ảm đạm không ánh sáng.

Như vậy cũng tốt, nhiều năm như vậy cũng sớm nên chết tâm.

Sau khi đánh nhau xong mọi người có chút mệt mỏi, Phất Lan Đức hiếm khi hào phóng một lần làm chủ trì mời mọi người ăn cơm, không khí náo nhiệt hẳn lên, uống chút rượu nhớ lại quá khứ, Ninh Vinh Vinh vẫn là thiếu nữ ngàn ly không say như cũ, mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.

"Vinh Vinh, thực xin lỗi, hôm nay chị quá xúc động." Trên bàn nằm một đám người, quan hệ giữa Tuyết Thanh Hà và những người khác trong Sử Lai Khắc tương đối xa lạ, cho nên uống rất ít, lúc này cũng chỉ có hai vợ vợ các nàng là thanh tỉnh.

Ninh Vinh Vinh buông chén rượu, cười cười không sao cả, "Chị là ông xã ta ~ không ghen em còn cảm thấy có vấn đề đó chứ, nhưng sau này đừng như vậy nữa, chị bị thương buổi tối em còn phải hầu hạ chi6."

Tuyết Thanh Hà cười nhạt, "Đã biết." Biết bà xã của chị khẩu thị tâm phi, nhưng trong lòng chỉ có chị.

Kỷ Vu uống đến mơ mơ màng màng chợt ngồi dậy, ánh mắt mê mang, liếc nhìn xung quanh, thấy được Chu Trúc Thanh cũng đang say khướt, ôm nàng vào lòng, "Vợ, trời tối rồi, chúng ta đi ngủ thôi ~"

Ninh Vinh Vinh quả thực không mắt thấy, "Tuyết Tuyết, ôm ~"

Về phương diện tú ân ái, Ninh Vinh Vinh tuyệt đối không thể thua!

Gặp lại luôn là thực ngắn ngủi, mà ly biệt thì lại đến rất nhanh.

Sử Lai Khắc Thất Quái trưởng thành, lưng mỗi người đeo những trách nhiệm khác nhau, đi những con đường khác nhau.

Đới Mộc Bạch thân là Tần thân vương của Tinh La đế quốc, phải phụ tá Đới Duy Tư xử lý quốc sự.

Ninh Vinh Vinh thân là tông chủ đời kế tiếp của Thất Bảo Lưu Ly Tông, nàng có tông môn phải quản lí.

Đường Tam muốn tổ kiến thế lực, tương lai báo thù Võ Hồn điện, Tiểu Vũ tất nhiên là muốn đi cùng hắn. Mà Mập Mạp và Áo Tư Tạp lại là nhàn đến nhàm chán nên cũng đi theo làm việc với hắn.

Như vậy xem ra, có vẻ Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh là hai người thanh nhàn nhất.

"Kế tiếp, phải xem Thiên Nhận Tuyết sẽ lựa chọn như thế nào."

Sau khi tạm biệt mọi người, Kỷ Vu lại đi theo Tuyết Thanh Hà về tới Thiên Đấu thành, nhưng lần này cô không tiếp nhận chức vụ viện trưởng của Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia, mà là làm người nhàn tản du đãng trong thành, quản việc khinh nam bá nữ, thường thường đi chi nhánh tửu điếm Ôn Nhu Hương ở Thiên Đấu thành của Mộc Phàm, vợ của Mạnh Y Nhiên chơi chơi.

Đương nhiên là đi cùng Chu Trúc Thanh, cho cô mấy lá gan cũng không dám lén Chu Trúc Thanh đi loại địa phương kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.