Ở một khắc Kỷ Vu chết đi kia, đau đớn kịch liệt thổi quét toàn thân, đồng thời toàn bộ thế giới vỡ nát như một tấm gương, chiến trường, tường thành, binh lính đều không còn tồn tại nữa.
Ý thức phiêu đãng đãng hồi lâu, Kỷ Vu như bị mắc kẹt trong một mảnh bóng tối, không biết chính mình hiện tại đang ở đâu, loại trạng thái này không giống cảm giác lần đầu tiên bị câu hồn, nhưng không cô phải đã chết rồi sao? Không ai câu hồn chẳng phải là phải làm cô hồn dã quỷ, làm sao cô có thể đi địa phủ tìm A Thanh?
Trong lúc cô đang rối bời, đột nhiên, một giọng nói như sấm sét hung hăng đánh ở trong lòng Kỷ Vu, "Bài kiểm tra chính thức thông qua."
Có ý gì? Kiểm tra?
Làm người ta yêu chết trước mặt ta cũng coi như là kiểm tra?
Bi thương đột nhiên ập đến, không gì đáng buồn bằng trái tim đã chết, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. Lúc này, bên tai lại truyền đến một giọng nói thanh lãnh nôn nóng đang kêu chính mình. Giọng nói kia rất giống của em ấy, nhưng không thể nào!
Chu Trúc Thanh canh giữ bên mép giường không biết mệt mỏi, trái tim treo lên nhìn chằm chằm hai mắt đang nhắm của người kia, lông mi khẽ run, kim quang quanh thân Kỷ Vu biến mất, lại không biết vì sao vẫn không tỉnh lại, khóe mắt lại trượt xuống một giọt nước mắt, "A Vu? Tại sao lại... Khóc?"
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Kỷ Vu rơi lệ, khác với tự tin trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-chi-ngon-linh-phap-tac/3588762/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.