Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, đoàn người đã lặng lẽ rời đi Tây Nhĩ Duy Tư thành, tiếp tục hướng tới điểm đến của chuyến đi này, xuất phát đến thủ đô Thiên Đấu đế quốc.
Vì để săn sóc bọn nhỏ, hơn nữa sau khi Phất Lan Đức kiếm được một số tiền lớn thì tâm tình rất tốt, mấy ngày lên đường kế tiếp đều duy trì tốc độ bình thường, Sử Lai Khắc Thất Quái cũng dần dần thoát khỏi nỗi sợ giết người.
Cuối cùng thì mọi người cũng đến được Thiên Đấu thành, Phất Lan Đức cầm bản đồ nhưng không tìm thấy vị trí Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia, cũng may trước kia Ninh Vinh Vinh thường đi Thiên Đấu thành chơi, cũng đi qua Học viện Thiên Đấu, lúc này giải quyết nan đề cho mọi người.
Được Ninh Vinh Vinh dẫn đường, không bao lâu, mọi người đi đến trước một ngọn núi, "Vinh Vinh, cậu khẳng định là nơi này?"
Ninh Vinh Vinh gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, không sai. Chắc Học viện Thiên Đấu Gia sẽ không đời đi nơi khác đâu. Mình khẳng định chính là nơi này. Ngọn núi này đều là Học viện Thiên Đấu Hoàng Gia mà. À, còn có mảnh rừng rậm phía sau cùng cái hồ bên trái chân núi cũng là thuộc phạm vi quản lý của học viện. Bây giờ chúng ta chuẩn bị tiến vào phạm vi học viện."
Nơi này cách Thiên Đấu thành không đến hai trăm dặm, phong cảnh lại tuyệt đẹp như vậy, tưởng tượng đến nơi đây sẽ trở thành nơi sinh hoạt sau này của mình, bao gồm Triệu Vô Cực đều cảm thấy vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-chi-ngon-linh-phap-tac/3588749/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.