Ngày hôm sau Kỷ Vu ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh, khi tỉnh lại Chu Trúc Thanh đã không ở bên người, Kỷ Vu có chút mất mát nhìn trần nhà, đây là lần đầu tiên tỉnh lại không nhìn thấy A Thanh đâu!
Kỷ Vu rời giường tắm rửa một chút, thân thể tràn đầy năng lượng, hơi hoạt động gân cốt, xương cốt cọ xát phát ra âm thanh khiến người ê răng.
Lạch cạch ——
Cửa phòng bị đẩy ra, Chu Trúc Thanh bưng một cái khay tiến vào, mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí, bụng Kỷ Vu nhịn không nhịn được kêu thì thầm, nuốt nuốt nước miếng, nói: "A Thanh, em ăn chưa?"
Chu Trúc Thanh bưng thức ăn để lên bàn, giúp cô đặt đũa, nói: "Em ăn rồi, Đại Sư kêu chị ăn xong thì đi tìm thầy ấy."
Kỷ Vu cầm đũa lên, gấp không chờ nổi mà lùa cơm, nghe Chu Trúc Thanh nói nhanh chóng gật đầu, đang điên cuồng nhét thức ăn vào miệng, Kỷ Vu đột nhiên dừng lại nghiêng đầu nhìn về phía Chu Trúc Thanh, quả nhiên sắc mặt người nọ nghiêm chỉnh bất thiện nhìn chằm chằm mình ăn uống thả cửa.
Kỷ Vu ngượng ngùng cười cười, bắt đầu chậm rãi nhai kỹ thức ăn chưa nuốt xuống, cuối cùng phải mất nửa tiếng mới xong một bữa. Khóe miệng Kỷ Vu vẫn còn dính nước sốt, ngây ngốc cười với Chu Trúc Thanh, trông như muốn nói chị rất ngoan ngoãn nghe lời.
Trong mắt Chu Trúc Thanh xẹt qua một tia ý cười, lấy ra một tờ khăn giấy cẩn thận lau khóe miệng giúp cô, "Được rồi, đi tìm Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-chi-ngon-linh-phap-tac/3588746/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.