Sau khi Áo Tư Tạp hấp thu Hồn Hoàn xong, mọi người sẽ bắt đầu khởi hành trở về học viện, dọc đường đi không có gì bất ngờ xảy ra, thiếu Kỷ Vu, Triệu Vô Cực cũng có thể bảo đảm an toàn cho bọn họ. Kỷ Vu nhanh chóng hợp lý hóa suy nghĩ của mình, gần như đưa ra quyết định ngay sau khi Tiểu Vũ nói xong.
"Được rồi, tôi sẽ giúp cậu." Kỷ Vu trợn trắng mắt với Mạnh Y Nhiên, xoay người nói với mọi người trong Học viện Sử Lai Khắc: "Tôi và con sói mắt trắng này tốt xấu gì cũng có quen biết, mọi người yên tâm, giúp cậu ta thu hoạch Hồn Hoàn xong tôi sẽ trở lại học viện ngay, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho chính mình!"
Lúc này Chu Trúc Thanh thật sự muốn khóc, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng nàng không muốn bị bất luận kẻ nào kể cả Kỷ Vu thấy, cho nên khẽ ngẩng đầu muốn làm cho nước mắt chảy ngược vào trong, cho dù nàng che dấu tốt thế nào đi chăng nữa thì một màn này vẫn bị Mạnh Y Nhiên vẫn luôn chú ý đến nàng nhìn thấy.
Kỷ Vu a Kỷ Vu, người mà trước đó cậu vui đùa là con dâu từ bé, dường như sắp trở thành sự thật rồi!
Kỷ Vu nhỏ giọng dặn dò Chu Trúc Thanh vài câu rồi đi theo hao bà cháu đuổi theo của Long công. Không chú ý trong nháy mắt cô xoay người, mặt người nọ như sương lạnh nhìn chằm chằm thân ảnh cô rời đi.
Trên đường đi, Mạnh Y Nhiên vẫn luôn nhìn Kỷ Vu bật cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-chi-ngon-linh-phap-tac/3588734/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.