"Haizz ~ quên đi, xoa thuốc giúp em đi!" Chu Trúc Thanh thở dài, dở khóc dở cười nhìn bộ dáng tủi thân của cô, thiếu nữ 15 tuổi chỗ nào? Rõ ràng là một đứa nhỏ 5-6 tuổi muốn ăn kẹo!
Bình rượu thuốc ban đầu kia đã bị rơi vỡ nát trong lúc cuống quýt, Kỷ Vu cầm một lọ khác đứng ở mép giường, lại lâm vào khốn cảnh.
"Ph... Phải cởi quần áo sao?"
"A?!" Đôi tai mèo của Chu Trúc Thanh khẽ nhúc nhích, mặt đỏ bừng, nhưng thấy mặt Kỷ Vu còn đỏ hơn mình, chỉ có hơn chứ không kém, trong mắt hiện lên ý cười, cảm xúc e lệ tan đi không ít.
"Đương nhiên phải cởi, sao có thể thoa thuốc mà không cởi quần áo?"
Chu Trúc Thanh đùa giỡn Kỷ Vu không kiêng nể gì, nhưng khi tay Kỷ Vu thật sự đụng đến da thịt nàng, nàng hận không thể che lại miệng chính mình vừa nãy, ngón tay hơi lạnh cẩn thận cởi đi xiêm y nàng, trên bờ vai trắng nõn lộ rõ những cục u thâm tím.
Kỷ Vu rót rượu thuốc vào tay mình, trong mắt tràn đầy đau lòng, dịu dàng nói: "Kiên nhẫn một chút, vết bầm phải xoa mới có thể mau tan."
"Ừm."
Rượu thuốc gay mũi mang theo hương vị cỏ xanh, Kỷ Vu dùng sức rất vừa phải, không quá đau, Chu Trúc Thanh thoải mái híp mắt, đôi tai mèo không tự giác run run, Kỷ Vu thấy thế khẽ cười một tiếng, "A Thanh, thoải mái không?"
"Thoải mái ~"
Những lời này sao lại có nghĩa khác đến thế ~
Nhận ra mình đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-chi-ngon-linh-phap-tac/3588727/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.