*Sắc bất ba đào, dị nịch nhân nghĩa là sắc đẹp không phải là sóng mà có thể làm đắm người.
(Câu đối hoàn chỉnh là:
"Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách
Sắc bất ba đào dị nịch nhân"
Có thể hiểu là: Mưa không là khóa mà có thể giữ được chân khách, sắc đẹp không là sóng mà có thể nhấn chìm người.)
*********************************************************
Sau khi chạy xong hai vòng phạt trở về, Phong Lăng phát hiện Đại Sư cũng “đại tài khí thô”, chuẩn bị sẵn dược vật cho bọn đệ tử ngâm mình. Vì sao Phong Lăng biết là Đại Sư bút tích ư, vì đơn giản là Học Viện này nghèo a. Nghèo từ Viện trưởng đến lão sư, dĩ nhiên không thể ra tay hào phóng như vậy được. Tuy chỉ là một vài loại dược thảo để thư giãn gân cốt cùng hoạt huyết, nhưng cũng là dược thảo a, vẫn là đến không ít tiền.
Từ nhỏ đã được tiếp xúc với dược liệu như Phong Lăng, chỉ cần ngửi thấy mùi hương là đã có thể phân biệt được. Đây có lẽ cũng là lý do vì sao Phong Lăng khá nhạy cảm với mùi hương đi.
Vì vậy, chỉ mới ở ngoài hành lang, Phong Lăng đã nhận ra Đại Sư chuẩn bị dược để ngâm mình mà không cần phải tận mắt nhìn thấy.
Đến khi vào phòng, Phong Lăng mới sững sờ nhìn một màn trước mắt. Nữ tử da thịt tuyết trắng, bởi vì hôn mê nên mất đi vẻ thanh lãnh thường thấy, cả người toát ra vẻ nhu mỹ phiêu dật, làn tóc cũng vì ướt nên có vài sợi dán lên gương mặt, hắc bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-chi-lang-thanh/3110944/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.