Chương trước
Chương sau
Đại Sư luôn luôn là người làm việc dứt khoát nhanh chóng, ra lệnh tất cả đệ tử đơn giản thu thập một chút hành trang, lập tức mang theo bọn họ xuất phát đi tới Tác Thác Thành. Đồng hành còn có hai nhân vật quen thuộc, Tứ Nhãn Miêu Ưng Flander cùng Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực, còn ba vị sư phụ khác lưu lại canh giữ Học viện.

Flander đối với quyết định của Đại Sư cũng không khỏi ngầm bội phục. Các đệ tử ở Tác Thác Thành, tất cả chi phí tự lo. Học viện tự nhiên sẽ không có áp lực. Mà hắn cùng Triệu Vô Cực, Đại Sư ba người cũng có thể ở tại cái cửa hàng kia của hắn, mỗi ngày đồng dạng đều có thể giám sát tiến độ thực chiến của các đệ tử.

Đại Đấu Hồn Tràng, tỷ thí đều là tiến hành vào ban đêm. đoàn người đi tới Tác Thác Thành, trước tiên ở phụ cận Đấu Hồn Tràng lựa chọn tạm trú ở một gian tửu điếm bình thường. Bởi vì ở gần Đại Đấu Hồn Tràng. Mặc dù là phòng bình thường, nhưng giá phòng so với địa phương khác đắt gấp đôi.
Đương nhiên, đối với mỗi tháng thu nhập ít nhất 10 Kim tệ, thậm chí 100 Kim tệ của bảy tên đệ tử mà nói, không tính là nặng. Còn Phong Lăng, ngoài trừ khối tài sản kết xù của Lão Phong để lại, cô hiện tại cũng là lão bản a. Túy Phong Lâu kinh doanh mỗi ngày mỗi tốt, doanh thu trung bình mỗi tháng đã lên tới vạn Kim hồn tệ. Phong Lăng đã là tiểu phú bà!

Sau khi an bài chỗ ở cho các đệ tử, Đại Sư kêu tám người cùng lên phòng Đường Tam, bàn về việc tham gia Đấu Hồn Tràng sắp tới và tổ hợp đội.

Kết quả, Đới Mộc Bạch cùng Oscar, Đường Tam cùng Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng Ninh Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn không tổ đội.

Đại Sư từ Hồn Đạo Khí vòng tay của mình lấy ra bảy cái mặt nạ sớm đã chuẩn bị. Bộ dáng mặt nạ mọi người đều rất quen thuộc, là tiêu chí của Shrek Học viện, hình tượng của một quái vật lông xanh, Đới Mộc Bạch lấy một cái mặt nạ mang lên trên mặt, công nghệ làm mặt nạ mặc dù bình thường. Nhưng mang vào, hở ra mắt, miệng là không có vấn đề.
“Tham gia đoàn chiến thì các ngươi lấy tổ hợp Shrek tiến hành, tham gia tự chọn đấu hồn, hai đối hai, xưng hào các ngươi chính mình tự chọn. Ta cho các ngươi mỗi người nghĩ ra một cái xưng hào, dùng xưng hào này tiến hành tỷ thí, chỉ cần khi báo danh nói rõ một chút, còn tên thật của các ngươi sẽ không xuất hiện tại Đấu Hồn Tràng.”

Mọi người có thể giải thích ý tứ của Đại Sư. Bọn họ dù sao tuổi cũng đều quá nhỏ, nhất là Đường Tam, Tiểu Vũ bọn họ mới mười hai tuổi đã đạt tới cảnh giới 30 cấp Hồn Tôn, tùy tiện xuất ra một người tại Hồn Sư giới cũng là kinh thế hãi tục. Nhất là tại Đại Đấu Hồn Tràng một khi nổi danh, sợ rằng Võ Hồn Điện sẽ là người thứ nhất tìm tới cửa.

Phong Lăng lúc trước cũng là ẩn giấu tên tuổi tham gia, mọi người chỉ biết đến Võ Hồn của Phong Lăng, cũng không truy ra được thông tin gì. Mặc dù thành tích của Phong Lăng cũng gây ra oanh động không nhỏ, nhưng với thực lực của Vô Thượng Đấu La, đem Phong Lăng mang đi vô thanh vô tức là việc rất đơn giản.
Oscar tò mò hỏi, "Chúng ta xưng hào là cái gì đây?"

Đại Sư nói. "Mộc Bạch nguyên bản vốn xưng Tà Mâu Bạch Hổ, ngươi là Lạp xưởng chuyên bán, về phần Tiểu Tam, gọi là Thiên Thủ Ngân Thảo đi, các ngươi nghĩ thế nào?"

"Không hay lắm, thay một cái đi.” Tiểu Vũ cướp lời trước tiên, nó,i "Một chút oai phong cũng không có. "Ngân thảo" khó nghe quá."

Đại sư nhìn về phía Đường Tam, thấy hắn không có ý kiến gì. trên mặt không khỏi toát ra một tia mỉm cười, đối với vị đệ tử này, Đại Sư vẫn là cực kỳ hài lòng, “Vậy các ngươi nói xem, hẳn nên gọi thế nào thì tốt?”

Đới Mộc Bạch nói, “Tiểu tam bình thường thoạt nhìn mặc dù thành thật, thật ra so với chúng ta sát khí nhiều. Ta xem, không bằng kêu là Thiên Thủ Tu La đi. Tu La ý tứ là gϊếŧ chóc ma quỷ, cũng có thể có tác dụng chấn nhϊếp đối thủ. Còn rất oai phong.”
Đại sư hướng Đường Tam nói, “Ý ngươi sao?”

Đường Tam nói, “Đệ tử thì sao cũng được, sư phụ ngài định đi.”

Đại sư nói, "Vậy kêu là Thiên Thủ Tu La đi, Mã Hồng Tuấn. Ngươi xưng hào ta cũng giúp ngươi chọn được rồi, gọi là Tà Hỏa Phượng Hoàng có được không?"

Mập mạp cười hắc hắc, “Đa tạ Đại Sư, tốt lắm, nói như thế nào thì ta cũng là Phượng Hoàng mà."

Tiểu Vũ lúc này đi đến trước mặt Đại Sư bày ra bộ dáng thương cảm,"Đại Sư,vậy ta gọi là gì? Ngài cần phải cho ta chọn cái danh dễ nghe một chút."

Đại sư mỉm cười, “Ngươi sử dụng chính là nhu kỹ. toàn thân mềm mại không xương, hơn nữa Võ Hồn của ngươi là thỏ cùng Mị hoặc kỹ năng, không bằng kêu là Nhu Cốt Mị Thố (thỏ) đi.”

“Nghe cũng không tệ lắm.” Tiểu Vũ nhất thời vui vẻ nở nụ cười.
“Vinh Vinh Võ Hồn là Thất Bảo Lưu Ly Tháp. Không có cái gì tốt hơn so với danh xưng Thất Bảo Lưu Ly dành cho ngươi. Đồng thời cũng có thể che dấu đi thân phận của ngươi. Dù sao, Thất Bảo Lưu Ly Tông của ngươi, trực hệ đệ tử Võ Hồn đều là thứ này. Về phần Trúc Thanh, lấy Võ Hồn của ngươi làm danh hào là nhất thích hợp. U Minh Linh Miêu, chính là danh xưng của ngươi."

“Phong Lăng nàng có danh hào không Đại Sư?” Ninh Vinh Vinh tò mò hỏi.

“Ta còn chưa nghĩ ra cho nàng.” Đại Sư lắc đầu, hỏi, “Phong Lăng, lúc trước khi tham gia Đấu Hồn Tràng, ngươi lấy tên là gì?”

Phong Lăng ngượng ngùng sờ sờ mũi, liếc bảy tên đồng bọn, “Khụ… Ta nói ra các ngươi không được cười a.”

Mọi người đồng thời gật đầu đảm bảo, nhưng ánh mắt hài hước đã bán đứng hành động cam đoan đó của cả đám.
“Lúc đó vội quá, không kịp nghĩ ra danh hào nào phù hợp. Ta liền đăng ký với cái tên… Hắc Phiến….” Phong Lăng lấy tay che mặt, nói ra danh hào không mấy sáng rọi của mình.

Ngay cả khuôn mặt cứng đờ của Đại Sư cũng hiếm thấy nhăn lại, đây là hậu quả của việc mím môi nhịn cười. Còn bảy tên đệ tử, hiện tại đã cười ầm lên, vang khắp cả phòng.

“Hahahaha… Không, cái tên rất phù hợp với Võ Hồn của ngươi a. “Hahahaaa…” Oscar, Mập mạp cùng Tiểu Vũ đi đầu cười ầm lên.

Đới Mộc Bạch cùng Đường Tam thì thu liễm một chút, bọn hắn vẫn nhớ cam đoan không cười của mình, nhưng thân thể run rẩy cùng gương mặt mím môi đó cũng đã nói lên tất cả, bọn hắn đang khó khăn nhịn cười.

“Ta không biết ngươi là đặt tên phế a. Hahaha…” Ninh Vinh Vinh trực tiếp cười ra tới.
Chu Trúc Thanh cũng bật cười thành tiếng, nhưng điệu bộ cùng dáng vẻ vẫn ưu nhã hơn bọn kia rất nhiều.

“Các ngươi cười đủ chưa a?” Phong Lăng tức giận cảnh cáo bọn họ, cô cũng đang xấu hổ muốn chết, hận không thể lập tức đào ra cái lỗ chui xuống.

Đáp trả lại lời cảnh cáo của Phong Lăng là một tràng cười lớn hơn nữa… Bọn họ khó khăn lắm mới có cơ hội kéo Phong Lăng xuống nước, cho nên phải nắm lấy cơ hội mà trêu chọc!

Đợi cho cả tám người nháo đủ rồi, Đại Sư mới lấy lại sự chú ý của cả bọn, “Khụ, cái tên “Hắc Phiến” đó thật sự không phù hợp. Chúng ta đến lấy cái tên khác cho Phong Lăng đi.”

“Đại Sư, ta nghe thấy ngài cười khẽ.” Phong Lăng ai oán mà nói với Đại Sư.

“Ngươi không thấy cái tên “Hắc Phiến” còn rất giống chất cấm sao?” Ninh Vinh Vinh buồn cười hỏi.
“A? Còn có này?” Phong Lăng ngạc nhiên, sau đó như phát hiện điều gì mà nói, “Thảo nào mỗi khi nghe đến tên ta, bọn họ phản ứng kiêng dè, cứ luôn lảng tránh ta, hận không thể né càng xa càng tốt a.”

“Phốc xích…” Chu Trúc Thanh không kiềm được bật cười khẽ.

“Hahahaha…” Lại tiếp tục một tràng cười điên cuồng của bọn kia.

“Được rồi, tập trung vào chính sự.” Đại Sư lại lần nữa kéo cả bọn vào vấn đề chính.

Phong Lăng bụm mặt, nói, “Các ngươi giúp ta nghĩ một cái tên mới đi, đừng để Phiến vào!”. Sau đó còn vội bổ sung, “Hắc cũng không được luôn.”

Mọi người đều cười với câu nói của Phong Lăng, nhưng lần này thu liễm hơn rất nhiều, không để Đại Sư phải nhắc nhở lần thứ ba.

“Nếu nói Đường Tam sát khí nặng, Tiểu Lăng ngươi chắc chắn là Sát Khí Đại Thần.” Ninh Vinh Ninh cảm thán nói, “Ta vẫn còn nhớ như in cảm giác bị ngươi dùng sát khí trấn áp. Ta phải gặp ác mộng vài ngày liên tục.”
“Vậy gọi ngươi là Sát Thần đi. Cái gì Sát Thần a?” Oscar đề nghị.

“Lăng Thiên Sát Thần.” Chu Trúc Thanh nhàn nhạt nói, “Vừa lúc Võ Hồn của ngươi cũng là Lăng Thiên Phiến.”

Phong Lăng vừa tính mở miệng mắng Oscar loạn đặt tên, cô như vậy mà gọi là Sát Thần. Quả thật xúc phạm Thần minh, chưa kể còn nhiều Hồn Sư trên người sát khí trọng hơn cô rất nhiều. Nhưng Chu Trúc Thanh vừa mở miệng, cô liền không nói ra lời từ chối.

“Ngươi là song tiêu cẩu!” Tiểu Bạch âm thầm phun tào Phong Lăng, vừa song tiêu lại còn vừa chân chó.

“Lăng Thiên Sát Thần, đủ kinh sợ a. Hợp với ngươi đó đồ quái vật.” Tiểu Vũ nhanh chóng đưa ra ý kiến.

Đại Sư cũng đồng ý, “Vậy Tiểu Lăng ngươi là Lăng Thiên Sát Thần đi.”

“Tính. Sẽ cố gắng không cô phụ cái tên này vậy. Sát Thần thì Sát Thần đi.” Phong Lăng không khỏi âm thầm tự nhủ, dù sao cũng chỉ là một cái danh hào. Có ăn mắng thì nghe thôi a, không có gì đáng sợ cả.
Lập tức, Shrek Tám Quái rốt cục đều đã có danh hiệu của mình.

Tà mâu Bạch Hổ Đới Mộc Bạch,

Lạp xưởng chuyên bán Oscar,

Thiên Thủ Tu La Đường Tam,

Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn,

Nhu Cốt Mị Thỏ Tiểu Vũ,

Thất Bảo Lưu Ly Ninh Vinh Vinh,

U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh,

Lăng Thiên Sát Thần Phong Lăng.

Không có ai trong bọn họ nghĩ đến. Tại đây, trong gian lữ điếm này, xưng hào mà họ chọn, chẳng những theo bọn họ cả đời, đồng thời cũng vang vọng khắp toàn đại lục, trở thành những truyền kì được lưu danh sử sách, lưu truyền vạn đại.

**********************************************************

Tg nghĩ lâu lắm mới ra được cái danh hào cho Phong Lăng a, hy vọng mn thích 😆

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.