Chương trước
Chương sau
Nghiêm khắc mà nói kỳ thật cơ thể của Đường Diễm cũng không phải nhân loại, càng không phải là hồn thú hoá hình, mà là do ngọn lửa biến thành. Cho dù bề ngoài nhìn yếu đuối mong manh, nhưng cường độ thân thể hay là kinh mạch đều vượt qua tưởng tượng của Đường Hạo.
Bởi vì thân thể của Đường Diễm hoàn toàn có thể bắt đầu tu luyện Hạo Thiên Chuỳ, Đường Hạo không thể không đem kế hoạch huấn luyện lúc trước sửa lại. Bất quá ngày đầu tiên, Đường Diễm vẫn muốn đi theo A Ngân học tập phương pháp tu luyện cùng đặc tính của Lam Ngân Hoàng.
A Ngân cũng không nói gì thêm, mang theo Đường Diễm ngồi xuống bên trong một mảnh Lam Ngân Thảo, tất cả Lam Ngân Thảo đều hướng về phía hai người đong đưa, Lam Ngân Thảo đã có linh trí trở thành hồn thú thì cảm xúc vui vẻ càng rõ ràng hơn.
A Ngân nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá Lam Ngân Thảo, nhìn tiểu nhi tử ngây thơ của mình, cười nói" Diễm nhi, ngươi kế thừa huyết mạch của ta, đối với Lam Ngân Thảo mà nói cũng được xem như một nữa Lam Ngân Hoàng. Bây giờ, nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ gì cả, chỉ cần hảo hảo cảm thụ Lam Ngân Thảo bên cạnh ngươi, ngươi có thể cảm nhận được cảm xúc của chúng"
Đường Diễm đối với Lam Ngân Hoàng có sinh mệnh nồng đậm rất có hảo cảm, hắn nghe lời nhắm mắt lại, cái gì cũng đều không nghĩ. Không bao lâu, hắn phảng phất có thể cảm giác một cổ lực lượng tương tự Sinh Linh Chi Diễm, loại sinh mệnh đơn thuần này so với Sinh Linh Chi Diễm càng nhiều hơn một loại cứng cỏi. Đường Diễm mơ màng nhớ lại, à hắn nhớ rồi, loại cảm giác này là cỏ, cỏ cứng cỏi đại biểu cho kiên cường không thôi.
Dần dần Đường Diễm nghe được một ít thanh âm, những thanh âm đó đều mang theo vui sướng cùng tôn kính.
Ở bên ngoài A Ngân cong cong mắt, đem Võ Hồn thả ra, bảo hộ bên người Đường Diễm, nguyên bản đang thân cận với Lam Ngân Thảo, Đường Diễm bất giác thả Lam Hạo Chuỳ ra. Hoa văn trên thân Lam Hạo Chuỳ bắt đầu chậm rãi nhấp nháy, dần dần phóng ra hơi thở của Lam Ngân Hoàng bao trùm toàn bộ Lam Ngân Thảo, mà những Lam Ngân Thảo cảm nhận được hơi thở của Lam Ngân Hoàng trên người Đường Diễm, càng tận lực phóng ra những điểm sáng màu lam nhạt, mà những điểm sáng đó dần dần dung nhập vào Lam Hạo Chuỳ, tạo thành một vòng tuần hoàn.
A Ngân ngây ngẩn người, theo lý mà nói Đường Diễm chỉ có một nữa huyết mạch Lam Ngân Hoàng, cho dù có sự giúp đỡ của nàng, cũng không nhanh như vậy đã có thể giao lưu cùng Lam Ngân Thảo, càng đừng nói đến việc có thể nắm bắt mấu chốt trong phương thức tu luyện Lam Ngân Hoàng.
Lát sau A Ngân liền thu lại sắc mặt kinh ngạc, mặc kệ như thế nào, đối với Diễm nhi đây là chuyện tốt.
Bởi vì Đường Diễm đã nắm được phương thức tu luyện Lam Ngân Hoàng, còn một ít việc nhỏ không đáng kể nàng cũng không vội, cứ để Đường Diễm bảo trì trạng thái như bây giờ, những chuyện khác có thể từ từ tìm hiểu.
Đường Diễm vì phương thức tu luyện này mà lâm vào trầm mê, hắn quá thích cảm giác sinh mệnh dạt dào này, giống như lúc hắn biến trở về bản thể vậy.
Bất quá ngày hôm sau, Đường Diễm tạm thời không thể tiếp tục phương thức tu luyện làm người ta trầm mê đó nữa. Hắn vốn là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, nên Đường Hạo mang hắn rời sơn cốc, chuẩn bị dẫn hắn đi săn Hồn Hoàn đầu tiên.
" Diễm nhi không muốn đi theo phụ thân sao?" Đường Hạo nhìn Đường Diễm không vui bĩu môi, không nhịn được trêu ghẹo hắn vài câu.
Đường Diễm lắc đầu lại gật đầu, làm Đường Hạo thiếu chút nữa cười rộ lên. Đường Diễm đi kế bên người Đường Hạo, nhìn một ít Thực Hủ Kiến nho nhỏ bò dưới chân nói" Ta là không muốn ra ngoài, cũng không phải tại phụ thân"
Đường Hạo hơi sửng sốt, tiện đà cười rộ lên. Đường Tam từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện, cho dù rất kính trọng phụ thân là hắn, cũng chưa bao giờ giống như tiểu nhi tử trước mặt đối với hắn làm nũng.
" Hảo, chúng ta hiện tại liền tìm một cái hồn hoàn thích hợp với ngươi" Đường Hạo đem Võ Hồn của mình phóng ra, chỉ vào một cái Hồn Hoàn màu vàng nói" Hồn thú tu luyện hơn 100 năm hồn hoàn sẽ có màu vàng, đối với một hồn sư mới bắt đầu tu luyện thì Hồn Hoàn 400 năm là tốt nhất"
Đường Diễm đã sớm tò mò mấy vòng tròn sẽ xuất hiện khi phóng xuất Võ Hồn này lâu rồi, bất quá lúc A Ngân cùng Đường Hạo phóng xuất Võ Hồn hắn không có cẩn thận nhìn kĩ. Đường Diễm mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Đường Hạo, âm thanh thanh thuý hỏi" Ta có thể sờ sao?"
Đường Hạo cười nhẹ một tiếng, gật đầu " Đương nhiên có thể"
Được cho phép, Đường Diễm vươn bàn tay trắng nõn, hướng Hồn Hoàn màu vàng sờ sờ. Tuy rằng chỉ là trăm năm Hồn Hoàn, nhưng theo Đường Hạo trở thành Phong Hào Đấu la, nó cũng ẩn chứa một sức mạnh rất lớn.
" Năng lượng là từ một cá thể tụ hợp lại, hẳn là khi cá thể đó chết đi mới có thể tụ hợp thành năng lượng như vậy" sờ xong Hồn Hoàn thứ nhất, Đường Diễm lại dũi tay hướng Hồn Hoàn thứ hai sờ sờ.
Đường Hạo có chút kinh ngạc, tiểu nhi tử nói không có sai, kì thật chính là khi hồn thú chết đi cơ thể sẽ tụ hợp thành một vòng năng lượng là Hồn Hoàn.
" Phụ thân, vì cái gì nhất định phải săn bắt Hồn Hoàn?" Đường Diễm không quá minh bạch, nếu Hồn Hoàn là năng lượng tụ hợp từ cơ thể, chẳng phải chỉ cần tự tu luyện là được sao. Hắn tựa hồ nhớ khi mình vừa mở ra linh trí nhìn đến nhân loại khi tu luyện đấu khí cũng không cần dùng Hồn Hoàn a.
Đường Hạo tán thưởng nhìn Đường Diễm, vấn đề này rất nhiều người không nghĩ tới, bởi vì bọn họ xem đây là phương thức tu luyện cố định, đến nỗi vì cái gì phải săn bắt Hồn Hoàn bọn họ cũng lười nghĩ.
" Diễm nhi, ngươi thấy Hồn Hoàn là cái gì?" Đường Hạo mang Đường Diễm đến khu vực cây cối rậm rạp, một bên cảnh giác xung quanh một bên hỏi.
Đường Diễm nhăn nhăn cái mũi, lông mày cũng nhíu lại. Hắn nhớ rõ khi phụ thân nói với ca ca nếu muốn tu luyện Võ Hồn thì phải có Hồn Hoàn, nhưng tại sao lại phải cần Hồn Hoàn?
" Bởi vì nó là chìa khoá sao? Nếu tăng cấp thì phải cần chìa khoá để có thể tiếp tục tu luyện?" Đường Diễm nhớ khi mình còn phiêu đãng xung quanh, gặp rất nhiều nhân loại, bọn họ đều sẽ nghĩ mọi cách để tăng tiến hồn lực, sau đó đi săn Hồn Hoàn, rồi lại tiếp tục tu luyện. Đường Diễm tuy rằng không quá minh bạch tác dụng của Hồn Hoàn là gì, nhưng trở nên mạnh hơn là bản năng của mỗi loài, hắn cũng không ngoại lệ.
" Không tồi, tác dụng quan trọng nhất của Hồn Hoàn chính là làm một cái chìa khoá giúp nhân loại thăng cấp Võ Hồn" Đường Hạo tán đồng gật đầu, tiếp tục nói" Đương nhiên, nó không phải chỉ là chìa khoá, còn cần người tu luyện tự mình đi cảm nhận, học tập"
Đường Diễm ngây thơ gật đầu, theo Đường Hạo tiếp tục tìm Hồn Hoàn phù hợp với mình. Đường Diễm bây giờ chủ yếu là tu luyện Lam Hạo Chuỳ, mà Lam Hạo Chuỳ là biến dị từ Hạo Thiên Chuỳ. Nên Đường Hạo tính toán Hồn Hoàn đầu tiên của Đường Diễm sẽ là Liệt Địa Hùng, đó là Hồn thú phù hợp nhất với hắn.
" Diễm nhi, chốc lát ta sẽ ở bên cạnh nhìn ngươi tự mình săn bắt Hồn Hoàn, còn có không được dùng năng lực của ngọn lửa" Đường Hạo nhìn trăm năm Liệt Địa Hùng cách đó không xa, nhẹ giọng dặn dò Đường Diễm.
Đường Diễm gật đầu, theo Đường Hạo nhìn con Liệt Địa Hùng kia.
Da lông toàn thân Liệt Địa Hùng đều là màu nâu, nhưng giữa trán lại có mấy cộng lông màu đen. Liệt Địa Hùng chính là căn cứ vào cộng lông đen này để xác định niên hạ của chúng, mỗi một cộng là một trăm năm, chờ Liệt Địa Hùng trở thành Hồn thú ngàn năm, chín cộng lông sẽ trở thành màu trắng, lúc sau cứ mỗi một ngàn năm sữ mất đi một công lông, thẳng đến khi trở thành vạn năm hồn thú, cộng lông sẽ biến thành màu vàng kim, rồi cứ thế mỗi lần tăng cấp lại mọc thêm một công, như một vong tuần hoàn lập đi lập lại.
Con Liệt Địa Hùng này giữa trán có 4 cộng lông màu đen, chứng minh nó là hồn thú 400 năm, vừa lúc có thể làm Hồn Hoàn thứ nhất của Đường Diễm.
Đường Diễm nhìn Đường Hạo một cái, liền thu liễm hơi thở, dựa vào cây cối che chắn nhanh chóng tiếp cận Liệt Địa Hùng.
Liệt Địa Hùng trừ bỏ sức mạnh siêu cường, nổi tiếng nhất chính là lực phòng ngự kinh người của nó. Cho nên đối với Đường Diễm mà nói, nếu không dùng năng lượng bản thể, mà chỉ dựa vào lực lượng để thắng thì có chút khó khăn. Đường Diễm tuy rằng đối với thế sự vô cùng ngây thơ, nhưng về mảng chiến đấu thì thân là dị hoả thì từ khi sinh ra đã có sẵn thiên phú về mảng này rồi.
Sau khi đã đến gần Liệt Địa Hùng, Đường Diễm liền thả chậm bước chân. Hắn cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.
Liệt Địa Hùng ở khu vực có rất nhiều cây cối, không thích hợp chiến đấu trong phạm vi lớn, nhưng nếu dựa vào cây cối để che dấu khí tức thì đánh lén vẫn là có thể. Đường Diễm chớp mắt, nhìn Liệt Địa Hùng vì cảm giác được không khí thay đổi mà đứng lên, liền không hề do dự, cầm Lam Hạo Chuỳ ngay lập tức hướng cổ của Liệt Địa Hùng bổ xuống.
Tuy rằng Đường Diễm cảm thấy Lam Hạo Chuỳ không nặng lắm, nhưng Lam Hạo Chuỳ là biến dị Võ Hồn của Hạo Thiên Chuỳ, lại còn biến dị theo hướng tốt, trọng lượng chỉ có hơn chứ không kém, công thêm tốc độ tấn công, nếu thực sự nện xuống cổ Liệt Địa Hùng, vậy cũng nó chỉ có thể đi chầu ông bà tổ tiên thôi.
Liệt Địa Hùng tuy không nhanh nhẹn, nhưng da dày thịt béo lực phòng ngự lại kinh người, cảm giác được không thích hợp liền lập tức lấy một cánh tay bảo hộ ở gáy, tay khác thì đánh về phía Đường Diễm.
Đường Diễm thấy một kích không thành, nhanh chóng lui về sau, né tránh công kích của Liệt Địa Hùng. Nó hướng lên trời gào lên một tiếng, cho dù nó đối với nhóc con có can đảm dám khiêu khích nó nay cảm nhận được một cổ hơi thở quen thuộc, cũng vẫn không nhịn được đem móng vuốt đấm về phía mặt đất.
Đường Diễm nhăn mày lại, nhanh chóng nhảy lên, ngay sau đó toàn bộ mặt đất bắt đầu kịch liệt rung chuyển, theo mặt đất rung chuyển một cổ lực hút trầm trọng từ phía dưới truyền đến. Đường Diễm giật giật cẳng chân nhỏ mảnh khảnh, Lam Hạo Chuỳ trên tay một lần nữa hướng Liệt Địa Hùng thô bạo đập qua. Đường Diễm tuy rằng trời sinh có thiên phú chiến đấu, không cần học tập cũng biết được chổ nào là điểm chí mạng nên xuống tay, cũng biết nên né như thế nào, nhưng lại không có bất luận cái gì gọi là kỹ xảo chiến đấu, chỉ biết cầm búa đập đập đập và đập!
Cách đó không xa Đường Hạo nhịn không được cười đến toét miệng, nhìn bộ dạng xinh đẹp tinh xảo của tiểu nhi tử cùng với phong cách chiến đấu hung hãn thế kia, ai sẽ nghĩ đến chứ. Một hài tử vừa tỉnh dậy đã có thể làm được tới mức này đã không tồi, hắn đều làm tốt chuẩn bị nếu tiểu nhi tử một kích không thành hắn sẽ ra tay cứu giúp, kết quả tiểu nhi tử hiển nhiên không cần hắn hổ trợ.
" Diễm nhi quả nhiên là không bình thường" Đường Hạo trong lòng thầm than một tiếng, hắn cùng Tam muội đã sớm đoán được tiểu nhi tử cùng những hài tử bình thường không giống nhau, nếu không cũng không ở lúc mới sinh ra đã có thể cứu sống Tam muội đã hiến tế trở về. Nhìn Đường Diễm cầm Lao Hạo Chuỳ thô bạo mà đập Liệt Địa Hùng, Đường Hạo chỉ có thể yên lặng đem tâm tư áp xuống, dù sao hắn còn có một đại nhi tử vừa nghe lời lại hiểu chuyện cũng nhìn không giống hài tử bình thường, thôi thì cứ xem như hắn có được hai đứa con thiên phú dị bẩm đi.
Nếu là hài tử mà Tam muội sinh, thì chính là con hắn, mặc kệ hai đứa nó cỡ nào không giống người thường!
Trong lúc Đường Hạo thất thần, Đường Diễm cầm cây búa nhỏ có trọng lượng kinh người đập lên đầu Liệt Địa Hùng, nó ôm đầu kêu to" ngao ngao", ánh mắt nhìn Đường Diễm càng dữ tợn.
Bất quá Đường Diễm nào thèm để ý, ngược lại xách theo cây búa nhỏ của mình lần nữa đập Liệt Địa Hùng.
Liệt Địa Hùng khóc không thành tiếng bị một tiểu hài tử mặt búng ra sữa dùng cây búa nhỏ đập hai lần liền oanh oanh liệt liệt mà chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.