Đêm khuya, ảnh trăng lặng lẽ rộ xuống con hẻm vắng người. Dật Hiên đứng dưới khu nhà tập thể, bóng dáng cao lớn chìm trong màn đêm, chỉ có đôi mắt sáng ánh lên vẻ trầm tĩnh.
Cậu ngước lên, ánh mắt dừng lại nơi ban công nhà cô, nơi ánh sáng yếu ớt từ bên trong phòng khách hắt ra một bóng hình mảnh mai.
Đó là cô.
Hi Nhiễm đứng tựa vào lan can, mái tóc buông dài bay trong làn gió. Từ góc nhìn của cậu, cô trông nhỏ bé hơn bao giờ hết, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô đi mất. Khuôn mặt cô hơi nghiêng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời, ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống, tô điểm một màu bạc lên ban công nơi cô đang đứng.
Cô tựa cằm lên lan can, đôi mắt đăm chiêu hướng về khoảng trời đen sâu thẳm trước mặt. Hi Nhiễm chỉ để ánh mắt trôi nổi trong không gian, như một chiếc thuyền nhỏ lạc giữa đại dương mênh mông. Nhưng sâu trong ánh mắt đó, là một cơn bão đang âm thầm gào lên từng đợt.
Ký ức về những gì đã xảy ra ùa về như những cơn sóng dữ dội, không có cách nào kiểm soát. Cảm giác sợ hãi, bất lực, và đau đớn vẫn bám chặt lấy cô không rời. Hi Nhiễm siết chặt hai tay lên lan can, những khớp ngón tay trắng bệch như thể đó là cách duy nhất để cô bám víu lấy thực tại.
Cô không biết phải làm gì, không biết phải đối mặt với bản thân ra sao. Cô muốn khóc nhưng đôi mắt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ha-nam-ay/3735372/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.