Dưới dòng biển sâu, nơi ánh sáng mặt trời chỉ còn là những tia mờ nhạt xuyên qua làn nước lạnh lẽo, mái tóc cô xoã tung, đôi mắt
nhuốm đầy sự đỏ hoe, bờ môi khẽ run lên không trả lời câu hỏi của câu.
Ánh mắt Dật Hiên sắc lạnh, bên cạnh đó vẫn ẩn chứa nỗi sợ hãi khi nhìn thấy cô đang buông mình dưới biển.
Cậu siết chặt lấy cổ tay gầy guộc, nhưng nhìn thấy cổ tay cô có vài dấu lằn đỏ nên cậu hơi nới lỏng lực của mình ra, kéo cô về phía mình. Hi Nhiễm giãy giụa yếu ớt, nhưng sức mạnh của anh như thể bất khả chiến bại dứt khoát không buông cô ra. Cậu đặt tay lên vai cô, vẫn thấy vết hằn đỏ, khiển đôi mắt cậu như hét lên trong cơn giận dữ, nhưng đồng thời lại đầy lo âu: " Sao cậu lại ngu ngốc như thế? ".
Cô mở to mắt, đôi con ngươi mờ đục tràn đầy buông xuôi. Dưới mặt nước lạnh buốt, Hi Nhiễm vùng vẫy dữ dội như một chú chim bị nhốt trong lồng muốn được tự do, đôi mắt rực lên sự tuyệt vọng và đau đớn. Cô hét lên, đẩy mạnh vào cậu ra khỏi mình, từng cú đánh như muốn đập tan sức mạnh cậu đang dùng để giữ cô lại.
" Mau buông tôi ra! " Đôi mắt cô nói lên tất cả, những giọt nước mắt chảy xuống hoà lẫn vào nước biển, tràn ra như nỗi uất ức không thể kìm nén.
Cô dùng hết sức mạnh còn lại của mình thoát khỏi tay cậu, như thể chỉ cần thoát khỏi là cô có thể chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ha-nam-ay/3734202/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.