Chúc Lan buông cô ra, dưới ánh đèn vàng ấm áp của gian nhà, đôi mắt người bà sững sờ:
" Cháu xin địa chỉ của Thẩm Văn Tiêu làm gì thế? ".
Chúc Lan mặc bộ áo giản dị, mái tóc bạc phơ búi gọn sau gáy, gương mặt hắn rõ những nếp nhăn của năm tháng nhưng ánh mắt vẫn sáng và tràn đầy yêu thương.
' À...cháu chỉ mang đồ trả lại cho mẹ thôi " Hi Nhiễm cắn môi, khẽ nói.
" Cháu giữ lại mà sài, dù sao đó cũng là quà mẹ cháu mua ".
' Không ạ " Hi Nhiễm dứt khoát nói, " Không có những món đó, cháu vẫn sống tốt ".
Đối diện với đứa cháu nhỏ có chút ngang bướng của mình, giọng bà trầm ấm, chậm rãi:
" Vậy... để bà ghi ra giấy cho cháu ".
" Vâng ".
Đêm khuya, mọi thứ chìm trong tĩnh lặng, cả khu nhà rơi vào biển ngủ. Hi Nhiễm nằm bên cạnh bà nhưng không sao ngủ được, chỉ còn ngày mai là ngày cuối cùng để mang tiền đến nhưng cô lại chẳng gom góp đủ.
Trån
qua trần lại nhưng chẳng tài nào nhắm mắt được, cô liền ngồi dậy, cẩn thận đắp chăn cho Chúc Lan sau đó mới lén đẩy cửa, từng bước nhẹ nhàng như sợ phá vỡ giấc ngủ của bà mà đi ra ngoài.
Về lại phòng mình, cô mở tủ đem một chiếc hộp cũ kĩ ra, ngồi lặng lẽ trong căn phòng tối. Với tay bật chiếc đèn ngủ lên, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống gương mặt mệt mỏi của cô. Trước mặt Hi Nhiễm là đống tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ha-nam-ay/3731129/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.