Hai cậu ấy cứ gặp là cãi nhau chí chóe, chả ai muốn thua đối phương, y hệt lửa với nước chẳng lúc nào hòa hợp được. Từ Ân ra ngăn cản hai người họ.
- Thôi mà! hai người dừng lại đi. Mọi người đang nhìn kìa!!
An Hy nghĩ thầm: "chết mình rồi! chết chắc luôn, chung nhóm với hai lão này thì thà chết còn hơn.....chắc tạch là cái chắc."
"Bất lực nói không thành lời"
Giờ ăn trưa, An Hy nắm tay Lưu Viễn chạy một mạch đến canteen.
- Aa.. đói chết tớ rồi! Lưu Viễn à đi ăn với tớ đi.
- Đi thôi! Tớ đói đến nỗi nhìn cậu thành đồ ăn luôn rồi
Lưu Viễn lại tiếp tục trêu ghẹo, bỗng Từ Ân từ đằng sau vỗ nhẹ lên vai An Hy.
- Bọn tớ cùng ăn có được không?
- Được chứ! Khoan đã tại sao lại có cả tên đầu heo này nữa??
- Đầu heo!? Cô nói ai đầu heo hả?
Cậu ta nghĩ thầm trong lòng: "tại sao An Hy mấy bữa nay cứ kì lạ, ngày càng lạnh nhạt với cậu ấy. Không phải lúc đó nói thích mình sao? Cái đồ con gái lưu manh, có mới nới cũ. Dù cô ta có quay lại thích mình. Mình sẽ không bao giờ đồng ý đâu. Người mình thích là Quách Từ Ân và mãi là cô ấy."
…
Bọn họ cùng nhau đến một bãi cỏ của trường, ngồi xuống và ăn ở đó, An Hy quay đi quay lại mới phát hiện ra cô đã để quên hộp cơm trưa ở nhà, mặt cô ấy tái đi, không còn chút sức sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ha-nam-ay/3629884/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.