Cứ có cảm giác chúng tôi đang quay về thời quá khứ đáng yêu ấy, cái thời tên Quân Dật chưa xuất hiện, là lúc Tiểu Hy luôn cười với tôi, luôn bên cạnh tôi, luôn hoạt bát như thế. Bây giờ không ngôn từ nào có thể nói lên được sự hạnh phúc lúc này
Lúc cậu ấy nằm viện, thật sự đã rất lo lắng, đã rất bất an sợ rằng sẽ mất đi cô ấy, lo đến mức không liên lạc cho dì Phương, sợ dì lo làm dở công việc của dì ấy. Lúc An Hy tỉnh lại mới có can đảm mách lẻo. Không ngờ sau lần hôn mê đó cô nhóc này lại thay đổi đột ngột như vậy. Vừa vui nhưng lại vừa lo, lo rằng cô ấy sẽ lại quay về như lúc thích Quân Dật.
Từ lúc thích cô ấy, khi nào cũng phải cảnh giác, lúc nào cũng ở đằng sau cô nhóc, lúc nào cũng có cảm giác bất an luôn lo lắng An Hy sẽ bị người ta cướp mất hoặc là có thể rời xa tôi bất cứ lúc nào. Không biết từ lúc nào lại trở thành con quỷ ích kỉ mất rồi.
…
Mãi nhớ về quá khứ, Lưu Viễn bị 1 cái búng trán của An Hy làm cậu bừng tỉnh sau kí ức.
- Nè cậu đang suy nghĩ gì mà đơ ra lâu thế, tớ gọi mãi ko nghe đấy, ánh mắt cậu nhìn tớ ghê quá!
Cô giả bộ rùng mình, lấy hai tay ôm lấy má Lưu Viễn.
- Muốn nhìn ngắm khuôn mặt đáng yêu của cậu một chút...Bộ không được sao?
Lưu Viễn giấu đi suy nghĩ của mình. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ha-nam-ay/3629873/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.