Nhưng cuộc đời nếu êm đẹp như những gì Trịnh Tương Hảo nghĩ thì còn gì là cuộc đời nữa.
Niên Thiệu Quý vừa nhìn thấy cô liền cười rất vui vẻ bước đến, lại nói:
- Ồ, xem ai kìa, không phải là con dâu của Niên gia sao? Còn giúp Niên gia sinh một đứa cháu đáng yêu nữa chứ, thật là một đứa con dâu tốt.
Lưu Thiên Mộc nghe xong cũng nhíu mày, cô ấy thật sự không hiểu nổi tại sao trên đời này lại có một người cha như Niên Thiệu Quý chỉ? Rõ ràng là đã từ mặt với Niên Cầm Bách, trước kia còn chê Niên Cầm Bách là vô dụng, chê công ty Bách Niên Hảo Hợp là rách nát, bây giờ thì quay lại gọi Trịnh Tương Hảo là con dâu.
Đúng là lão cáo già thấy sang bắt quàng làm họ!
Nhưng Trịnh Tương Hảo cũng đâu có vừa, cô đưa xe đẩy của Niên Mộc Dương cho Lưu Thiên Mộc, sau đó cũng nhìn thẳng vào mắt của Niên Thiệu Quý, nói:
- Niên tổng khéo đùa, tôi làm sao có phần phước đức làm con dâu của ngài chứ.
- Ô kìa, con nói gì vậy Tương Hảo, chồng của con là con cháu nhà họ Niên, dòng máu mà đứa con trai nhỏ của con đang chảy… Cũng là của Niên gia.
- Niên tổng lại nói đùa rồi. Lẽ nào mới qua có một năm mà ngài đã quên rồi sao?
Dừng một chút, Trịnh Tương Hảo cười khinh bỉ, nói:
- Ngài và Cầm Bách nhà tôi đã cắt đứt quan hệ rồi… Trên pháp luật hiện tại… Hai người không còn là cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-giuong-cai-len-giuong-hoa/3610853/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.