Trong lúc Trịnh Tương Hảo vẫn còn đang bận rộn ở trong bếp thì Niên Cầm Bách cũng giúp giúp Niên Mộc Dương uống sữa, đợi khi bé con no bụng rồi thì anh cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho bé con ợ.
Sau khi xong việc anh cũng chỉ ném con trai ở trong nôi rồi tiếp tục ôm vợ yêu ân ái mặn nồng.
Bé con ba tháng tuổi nào đó: “Quen rồi”
[…]
Tiễn Niên Cầm Bách đi làm xong thì Trịnh Tương Hảo cũng chỉ ngồi chơi với con trai, vì hiện tại công việc trong nhà đều đã có dì giúp việc giúp đỡ, sắp tới Niên Cầm Bách còn định sẽ thuê bảo mẫu cho con trai, nên tính ra Trịnh Tương Hảo đang cực kỳ rảnh rỗi.
Cơ mà… Vừa nhắc rảnh rỗi cũng chẳng rảnh được bao lâu thì đã bị Lưu Thiên Mộc đến làm phiền, cô ấy vừa đến đã bế lấy Niên Mộc Dương rồi hôn hít, vừa hôn hít con trai người ta vừa nói:
- Tớ nhất định phải chia tay với Châu Thiếu Tường! Tớ không chịu nổi anh ta nữa rồi!
- Lại làm sao nữa vậy Mộc Mộc? Chẳng phải nửa năm nữa là hai người kết hôn rồi sao?
- Anh ta quên hẹn với tớ! Rõ ràng là đã hứa với tớ sẽ cùng tớ sang Pháp để thiết kế váy cưới độc nhất, vậy mà bây giờ anh ta lại nói là không đi được! Cậu xem có tức hay không chứ?
Trịnh Tương Hảo cạn lời, nói thật thì sống trên đời hai mươi ba năm, có lẽ chỉ có duy nhất một mình Châu Thiếu Tường là chịu đựng được cái tính nắng mưa thất thường này của Lưu Thiên Mộc mà thôi.
- Chắc là họ bận thật đó. Mấy ngày này Cầm Bách nhà tớ cũng về rất muộn. Cậu phải thông cảm cho họ chứ, dù sao thì công ty của họ cũng đang bước vào giai đoạn ổn định mà.
Đến đây Lưu Thiên Mộc cũng thở dài, sau đó cô ấy lại để thằng bé ngồi trên mình, vừa bóp bóp gương mặt phúng phính kia của thằng bé, vừa nhìn Trịnh Tương Hảo, nói:
- Tiểu Hảo à, cậu đúng là một người vợ tiêu chuẩn luôn đó. Kiếp trước chắc Niên Cầm Bách phải hối lộ ông Trời tốn kém lắm mới có thể cưới được cậu.
Lúc này Niên Mộc Dương cũng đưa tay bàn tay múp rụp của mình về phía mẹ mình, ý là muốn mẹ bế. Đương nhiên Trịnh Tương Hảo cũng nhẹ nhàng ôm lấy con trai, lại nhìn Lưu Thiên Mộc, nói:
- Cơ mà cậu định thiết kế váy cưới riêng à?
- Chứ gì nữa, mỗi người chỉ có một lần để sống thôi mà, tớ nhất định phải trở thành cô dâu đẹp nhất!
Dừng một chút, Lưu Thiên Mộc lại nhìn sang Trịnh Tương Hảo, nói:
- Còn cậu và Niên Cầm Bách thì sao? Đến cục cưng cũng có rồi, không định tổ chức hôn lễ à?
Lúc này Trịnh Tương Hảo cũng nhẹ nhàng lau nước bọt trên miệng của con trai, lại ôm lấy con trai cưng nựng, sau đó cười nói:
- Có chứ, nhưng tạm thời thì vẫn chưa. Tớ muốn đợi Tiểu Mộc Dương cứng cáp thêm một chút, sau đó cục cưng sẽ là người đem nhẫn cho tớ và Cầm Bách.
Lưu Thiên Mộc có hơi ngạc nhiên, sau đó cô ấy lại nhìn sang tiểu Mặt Trời nhỏ ở trong lòng của cô, thằng bé vẫn cười rất vui vẻ, thậm chí là nó còn cười rất ngọt ngào với Lưu Thiên Mộc nữa kìa.
Khi nhìn thấy nụ cười đó của Tiểu Mộc Dương, trái tim của Lưu Thiên Mộc cũng mềm nhũn ra hết rồi. Cô ấy đưa tay véo nhẹ cái má của con trai nuôi, lại nói:
- Cậu không sợ chờ tới lúc đó thì trong bụng lại xuất hiện thêm một Tiểu Tương Hảo hả?
- Nói gì vậy chứ? Tớ đâu phải gà, đâu phải nói sinh là sinh.
- Ai mà biết được, với tình yêu mà cậu và Niên Cầm Bách dành cho nhau thì sớm muộn đứa thứ hai cũng sẽ xuất hiện thôi.
Đột nhiên nghe đến ba chữ “Đứa thứ hai” lại khiến cho đứa nhỏ Niên Mộc Dương đứng hình lại một chút, thậm chí là thằng bé còn xoay mặt lại không thèm nhìn Lưu Thiên Mộc nữa. Thằng bé còn chui vào lòng của mẹ mình, tựa như đang hờn dỗi với mẹ nuôi vậy.
Trịnh Tương Hảo cũng không hiểu, nhưng rồi sau đó cô lại nhìn con trai rồi cười, lại nói:
- Sao vậy cục cưng? Con giận mẹ nuôi vì nói con sắp có em à?
Niên Mộc Dương cũng chỉ giữ nguyên vị trí, với cái má phúng phính đáng yêu thì càng khiến cho thằng bé trở nên đang yêu hơn. Lúc này Lưu Thiên Mộc lại bước đến, ý định muốn chạm vào thằng bé, nhưng thằng bé hoàn toàn không muốn cho cô ấy chạm vào, thậm chí là còn thu tay mình lại, tỏ vẻ hờn dỗi.
- Ai da, cục cưng à, mẹ nuôi đâu có ý gì đâu, đừng có giận mẹ nuôi mà. Cục cưng?
Trịnh Tương Hảo nhìn sang con trai một chút, lại ngơ ra… Sau đó nhìn sang Lưu Thiên Mộc, nói:
- Ờ… Thằng bé ngủ mất rồi.
Lưu Thiên Mộc cũng ngơ ra, sau đó lại nói:
- Cái nết ăn nết ngủ dần dần lại giống với ông Tân Niệm rồi đó.
- Biết sao bây giờ, thằng bé mới ăn no mà. Em bé thì còn làm gì ngoài việc ăn rồi ngủ chứ?
Lưu Thiên Mộc cũng gật đầu, sau đó cô ấy lại nói:
- À đúng rồi Tiểu Hảo. Vài hôm trước tớ có gặp qua Niên An Dực đó.
- Ồ, thì sao?
- Hiện tại cậu ta và mẹ của mình đã bị Niên Thiệu Quý đuổi ra khỏi Niên gia rồi. Lý do… Là vì cậu ta từ chối hôn ước với Nguyễn Thư Kỳ ngay ở trước mặt của rất nhiều người tại đại hội cổ đông. Hiển nhiên đó chính là sự sỉ nhục đối với Niên Thiệu Quý.
- Sau đó thì sao?
Đến đây Lưu Thiên Mộc lại nhìn Trịnh Tương Hảo, nói tiếp:
- Niên An Dực cũng biết cậu đã sinh em bé. Mà Niên phu nhân… Ý là mẹ của cậu ta ấy… Nói là muốn gặp đứa bé một lần để tặng một món quà, cậu ta hi vọng cậu có thể để bà ấy gặp Tiểu Dương một lần.
- À, tớ cần phải hỏi lại Cầm Bách nhà tớ đã. Tạm thời đừng nhắc đến chuyện này, Mộc Mộc… Cậu có muốn ở lại ăn cơm không?
Và đương nhiên việc có để bé con gặp Cao Dung hay Niên An Dực hay không là quyền quyết định của Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách, còn cô ấy chỉ là đến đây để truyền thông tin thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]