Đến buổi tối, khi này ở nhà của cô đã có vài người đến trước, người đầu tiên đến chính là Vương Diễm và Cao Vũ Huy, chỉ vừa nhìn thấy Trịnh Tương Hảo thôi là Vương Diễm đã nắm chặt lấy tay cô, để cô ngồi xuống ghế, lại nhìn cô bằng cặp mắt đầy yêu thương, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn con… Tiểu Hảo.
Trịnh Tương Hảo cũng chỉ nhìn bà ấy rồi mỉm cười, dù rằng Niên Cầm Bách không được cha mẹ yêu thương, tuy nhiên thì anh lại có một nhà ngoại rất tốt, từ cậu đến mợ… Ai nấy đều thật lòng yêu thương anh.
- Mợ đừng nói vậy.
- Không, mợ nhất định phải nói cảm ơn con… Nếu như không có con thì cậu và mợ cũng chẳng biết tương lai Cầm Bách sẽ thế nào nữa.
Mặc dù Trịnh Tương Hảo được xem là sự cứu rỗi cho Niên Cầm Bách, nhưng cô không hoàn toàn nhận mình là vị cứu tinh cho anh. Vì nếu như không phải Niên Cầm Bách tự mình nỗ lực thì cho dù có là thần tiên cũng không cứu được anh.
Chỉ là đúng lúc cô xuất hiện… Lại đúng lúc Niên Cầm Bách muốn nỗ lực và cũng đúng lúc có một lý do để anh nỗ lực thôi. Từ đầu đến cuối, tất cả đều là do một mình anh tự cứu lấy mình.
Cao Vũ Huy nhìn xung quanh ngôi nhà này, quả nhiên là đứa cháu khiến ông ấy luôn tự hào, ngay từ đầu ông ấy đã biết Niên Cầm Bách là một đứa trẻ tài năng, trước kia là vì muốn khẳng định bản thân mà nỗ lực học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-giuong-cai-len-giuong-hoa/3610845/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.