Chương trước
Chương sau
Đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Bảo Ngọc tim đập loạn xạ khi nghe Từ Minh nói muốn cô làm bạn gái của anh. Đây là đang tỏ tình đúng không? Có ai tỏ tình mà bá đạo thế này không chứ, làm sao đây! Sắp không thở nổi nữa rồi.

"Đại thiếu gia, anh...anh đang nói linh tinh gì vậy?"

"Anh không nói linh tinh, Bảo Ngọc anh thích em. Thích rất nhiều, em có thể nào hạ thấp tiêu chuẩn của mình mà xem xét cho anh một cơ hội không?"

Hạ thấp tiêu chuẩn! Anh ấy đang mỉa mai mình đấy à, một người đứng trên đỉnh cao danh vọng như anh ấy mình không bảo anh ấy nhìn xuống mình thì thôi, bảo mình hạ thấp tiêu chuẩn gì chứ!

Vẫn đang trong một cảm xúc khó tả khi được anh tỏ tình, Bảo Ngọc lại chợt nhớ đến bản hợp đồng với Phó lão gia, sắc mặt cô bỗng trầm xuống. Nếu như anh ấy biết mình tiếp cận anh ấy vì bản hợp đồng kia anh ấy có còn nói thích mình được nữa không? Hay sẽ trở mặt coi thường mình là một người ham mê danh lợi tiếp cận anh bằng mục đích của bản thân đây.

"Đại thiếu gia xin lỗi, tôi và anh không thể nào đâu. Anh tốt nhất đừng bao giờ có suy nghĩ nào vượt khỏi tình chủ tớ với tôi, tôi sẽ không bao giờ thích anh được đâu."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi không thích anh. Không thích bất cứ điểm nào của anh cả. Buổi chiều tôi còn có tiết học đại thiếu gia về đi ạ."

Nói rồi Bảo Ngọc đẩy tay anh ra nhanh chóng chạy đi. Phó Từ Minh đứng đó nhìn theo cô bằng một tâm trạng hụt hẫng, lời nói của cô vẫn văng vẳng bên tai khiến trái tim anh đau nhói. Cô không thích anh, không thích bất cứ điểm nào của anh cả. Anh tệ đến như vậy sao?

Chiếc điện thoại trong túi vang lên lôi kéo tâm trạng anh trở về thực tại. Nhìn thấy người gọi là trợ lý Ngô anh liền nhấc máy trầm giọng hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Đại thiếu gia tôi muốn gặp cậu một chút, cậu có thời gian không?"

"Được."

Gạt bỏ tâm trạng không vui anh đến nhà hàng nơi trợ lý Ngô đã hẹn. Vừa đẩy cửa bước vào trợ lý Ngô đã vội vã đứng lên nhìn anh củi đầu. Nhanh bước đến ghế ngồi xuống anh hỏi.

"Chú gọi tôi ra đây có chuyện gì sao?"



"Thiếu gia, chuyện lần trước tôi nói thiếu gia đã suy nghĩ đến đâu rồi?"

"Sao chú lại muốn tôi trở về Phó thị?"

"Thiếu gia cũng biết từ sau khi tin tức chủ tịch gặp nạn được truyền ra ngoài, Phó thị cũng lao đau vì cổ phiếu liên tục rớt giá. Phó thị đang vô cùng khó khăn trước tình cảnh này, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi e là Phó thị sẽ không thể trụ vững được nữa. Đại thiếu gia đành lòng để tâm huyết của chủ tịch và phu nhân quá cổ sụp đổ như vậy sao?"

"Phó Thế Hào đâu? Chẳng phải lúc nào Lý Nhã Quân cũng nói nhờ có hắn ta nên Phó thị mới đứng vững như hôm nay sao? Bảo hắn ta giải quyết đi chứ!"

"Nhị thiếu gia cũng đã ngỏ ý muốn thay thế chủ tịch ngồi vào vị trí của ông, nhưng thành viên cổ đông lại không đồng ý. Năng lực nhị thiếu gia có hạn, hoàn toàn không thể đảm nhận vị trí này. Với lại cậu cũng là một cổ đông lớn của Phó thị, nếu để ngồi vào ghế chủ tịch thì ngoài cậu ra không ai xứng đáng cả"

Câu nói của trợ lý Ngô làm Phó Từ Minh kinh ngạc đến nhíu mày. Anh chỉ vừa thu mua mười lăm phần trăm cổ phần của Phó thị từ các cổ đông nhỏ nhưng không hề ra mặt, làm sao ông ấy biết anh đã trở thành cổ đông của công ty chứ!

"Trợ lý Ngô ông có nhầm lẫn gì không? Tôi.."

"Tôi không nhầm lẫn, chính chủ tịch đã chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần cho cậu. Vấn đề này đại hội cổ đông ai ai cũng biết, nhưng vì cậu vẫn luôn có thành kiến với chủ tịch nên ông ấy không có cơ hội nói với cậu chuyện này thôi. Đại thiếu gia, chủ tịch vẫn luôn lo nghĩ cho cậu. Từ trước đến nay chưa từng ngừng quan tâm và yêu thương cậu."

Câu nói của trợ lý Ngô khiến tâm trạng Từ Minh vô cùng hỗn độn. Bảo nhiêu năm qua ông ấy đã có một gia đình êm ấm khác, ông ấy vẫn quan tâm đến mình sao? Nếu quan tâm yêu thương mình vì sao lại đưa mình sang Mỹ, còn cho người theo dõi nhiều lần muốn giết chết mình. Rốt cuộc ông ấy quan tâm mình kiểu gì đây!

"Trợ lý Ngô ông có biết những năm qua tôi sống ở bên đó như thế nào không? Tôi vừa phải cố gắng làm việc, vừa tránh sự truy sát từ người của ông ấy như một con thú nhỏ chạy trốn sự truy sát của thợ săn vậy. Ông nói xem ông ấy yêu thương tôi kiểu gì vậy"

Trợ lý Ngô đưa đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía Từ Minh, lấy từ trong túi ra một tờ giấy đẩy về phía anh nói.

"Thiếu gia cậu xem cái này đi!"

Từ Minh khó hiểu nhận lấy tờ giấy của ông đưa, nhìn thấy kết quả bên trong anh kinh ngạc đến mức đứng bật dậy. Đưa đôi mắt khó tin nhìn về phía ông anh hỏi.

"Đây là sao? Tại sao Phó Thế Hào lại không phải là con ruột của ba tôi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.