Cả đám côn đồ bị đánh đến không nhìn ra hình dạng, nghe tiếng quát đuổi người của Từ Minh vội vã bò dậy chạy mất. Phó Doãn Kiên cũng không khá hơn là bao, hắn bị đánh mặt mũi cũng bị thương khá nhiều, nhìn hắn thê thảm như thế Từ Minh cũng không nỡ bỏ lại, ngồi xuống cạnh hắn anh lên tiếng.
"Thế nào, có đi nỗi không?"
Phó Doãn Kiên ngước mắt nhìn Từ Minh, hắn khẽ nhếch môi cười một cách khó hiểu nói.
"Là anh cả sao? Tôi không nhìn lầm đấy chứ!"
"Xem ra cũng không đến nỗi say đến không biết gì. Vậy thì tự mà bò về nhà đi!"
"Toi khong muon ve nha."
"Tùy cậu."
"Đối với tôi từ lâu rồi đó không phải là nhà nữa, giống như một nơi ngục tù vậy. Cảm xúc và sở thích không tồn tại, chỉ có quy luật và tuần theo mà thôi."
Phó Từ Minh vừa định quay đi, nhưng khi nghe câu nói của Doãn Kiên khiến anh khựng lại. Thằng nhóc này đang có suy nghĩ gì vậy, hay nó đang muốn giở trò gì với mình đây!
"Đang nói điên khùng gì vậy?"
"Anh cứ xem như là tôi bị điên đi! Anh cần gì để tâm người điên này làm gì chứ!
Vừa nói Doãn Kiên vừa gượng dậy loạng choạng hắn lại ngã xuống bàn, nhìn dáng vẻ vô cùng thê thảm của hắn làm Từ Minh có chút khó hiểu. Thằng nhóc này đang muốn bày trò gì sao? Nhìn thấy Từ Minh vẫn đứng đó nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, Doãn Kiên lại cười nhạt lên tiếng.
"Sao vậy, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-la-tong-tai/3701264/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.