Tiếng quát của Phó Từ Minh làm Bảo Ngọc giật mình, cứ tưởng anh đuổi mình ra ngoài cô mừng rỡ đi ngay. Nhưng chưa đầy ba bước anh đã giữ tay cô lại nói.
"Tôi không bảo cô."
Ánh mắt anh lại nhìn về phía Phó Thế Hào, như hiểu Từ Minh đang ám chỉ người rời khỏi là mình. Sắc mặt hắn không mấy tốt nhẹ giọng nói.
"Xin lỗi anh cả, em đã làm phiền rồi."
Phó Thế Hào quay lưng bước ra khỏi phòng khép cửa lại. Phó Từ Minh bước về phía cửa sổ đốt điếu thuốc lá hút một hơi dài rồi thả khói vào màn đêm mờ mịt. Thấy anh không chú ý đến mình nữa, Diệp Bảo Ngọc nhẹ nhàng bước đến cửa định tẩu thoát, nhưng tay vừa chạm vào tay nắm cửa đã nghe giọng âm lãnh của anh sát bên tai.
"Cô muốn đi đâu?"
Bảo Ngọc giật mình quay mặt lại thấy anh đã đứng cạnh cô từ lúc nào. Cô bước sang một bên để tránh né ánh nhìn của anh, cánh tay anh liền chặn trước mặt. Chiếc áo sơ mi đen bị bung hai cút ngực lộ ra vòm ngực rắn chắc, Bảo Ngọc ngơ người khi cảnh xuân đang bày ra trước mặt. Cô lại nhớ đến lúc nãy đôi môi cô đã vô tình đặt trọn lên vòm ngực ấy, bất chợt đôi môi cô mím lại, hai má cũng vì thế mà ửng hồng lên. Nhìn theo ánh mắt cô Phó Từ Minh khẽ nhíu mày lại hỏi.
"Cô đang nhìn gì đấy!"
Bảo Ngọc nghe câu hỏi của anh thì giật mình, ánh mắt lẫn tránh của cô đảo sang hướng khác lắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-la-tong-tai/3675526/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.