lần cùng nhau sánh bước nhưng giây phút này lại mang cảm xúc rất khó tả bởi vì cả hai đã khoác lên mình một danh phận người yêu vậy nên càng phải có trách nhiệm cho mối quan hệ của mình.
Dừng lại trước phòng của Khả Ny, Võ Đông Thăng vẫn còn lưu luyến nhất thời chưa muốn rời
" Nán thêm một chút nữa đi "
Anh như một đứa trẻ mè nheo đeo bám chọc cô vui vẻ
" Được rồi người ta cười bây giờ "
Anh nắm cánh tay cô đung đưa
" Vì sao ngày hôm nay lại trôi qua nhanh như vậy thời gian ở bên cạnh em còn chưa đủ "
" Nơi này đông người qua lại, anh mau về phòng ngủ đi, nhanh lên. "
Võ Đông Thăng dây dưa mãi không chịu đi
" Em định giấu anh tới khi nào? Cũng phải cho người ta thời gian lấy một danh phận chứ "
Khả Ny tạm thời chưa muốn nhiều người biết chuyện bọn họ yêu đương, ngoài việc Hiểu Huệ hay đám đàn em của anh bị dọa chết khiếp thì còn có cô bạn thanh mai trúc mã Lý Linh San của anh không biết sẽ làm trận làm thượng tới mức nào.
" Anh không cảm thấy chúng ta như vậy…khiến người ta rất sốc sao? "
" Không cảm thấy "
" Không được, anh đã hứa rồi. Mau, về phòng đi nhanh lên "
Cô ra sức đẩy anh, Võ Đông Thăng lại đứng vững như bàn thạch. Anh thở dài không chút đành lòng
" Được rồi, anh về phòng đây. Người gì mà tàn nhẫn thế không biết "
Anh kéo tay Khả Ny hôn lên một cái, cảm giác sung sướng lan tỏa khắp người
" Anh "
Khả Ny muốn đánh nhưng Võ Đông Thăng đã nhanh chóng chuồng đi
" Tạm biệt nữ thần "
" Ngủ ngon "
Sau khi Võ Đông Thăng khuất bóng, Khả Ny nhìn theo anh và phì cười.
“Trẻ con gì đâu,” cô lẩm bẩm.
…
Trời khuya, sau khi tiễn Khả Ny về phòng, Võ Đông Thăng trở lại căn nhà lớn của mình. Nụ cười rạng rỡ vẫn còn đọng lại trên môi anh. Lòng cũng tràn ngập hạnh phúc và niềm vui.
Tại phòng khách, Đới Kim Giao và Lý Linh San đang cùng nhau cắm hoa, trò chuyện rất vui vẻ. Anh không có hứng thú lướt qua liền bị Đới Kim Giao gọi ngược lại
" Thăng, mẹ bảo "
Bước đi của anh khựng lại, chăm chăm nhìn bà ấy
" Làm sao hả mẹ? "
Lý Linh San nhìn anh thi thoảng lại đảo mắt sang nơi khác. Anh vừa nhìn thấy người này lại thấy phiền
" Linh San nói hôm nay con mất hút cả buổi, con bé đã thay con đưa các bạn học đi tham quan. "
" Hiểu Huệ cũng có thể làm điều đó "
Lý Linh San là muốn lập công trước mặt anh vậy mà Võ Đông Thăng lại cứ dửng dưng tạt một gáo nước lạnh vào mặt cô.
" Mẹ nghe nói bạn học mất tích kia của con cũng không xuất hiện, hai đứa ở cùng nhau sao? "
Võ Đông Thăng ưỡn ngực, anh không hài lòng trả lời
" Cô ấy tên Tống Khả Ny, đúng là hai đứa con ở cùng nhau vậy thì sao? Cậu ấy gặp chuyện ở trang trại chúng ta con không thể an ủi à? "
Đới Kim Giao sắc mặt tệ hơn, giọng lầm bầm
" Lại là họ Tống "
Lý Linh San cắt ngang một cành hoa cắm xuống chiếc bình thủy tinh trong suốt
" Muốn chiếm đoạt cậu thì đúng hơn "
Võ Đông Thăng nhíu mày, gằn giọng: “Cô nói gì?”
Lý Linh San nhún vai, tỏ vẻ vô tư
" Mình chỉ nói sự thật thôi. Sẽ không có một đứa con gái đàng hoàn nào ở cùng con trai đến tận khuya mới trở về, như vậy mà là người tử tế sao? "
Đới Kim Giao nhìn con trai, gật đầu
" Linh San nói đúng, con phải cẩn thận. Con bé kia không biết lai lịch, không rõ xuất thân. Con đừng để bị lừa. "
Võ Đông Thăng siết chặt nắm đấm, tức giận
" Mẹ và Linh San hai người đang nói gì vậy? Tôi là một người bình thường, có tư duy và nhận thức biết rõ người bên cạnh mình ra sao. Khả Ny là bạn học của con, con tin tưởng cô ấy. Cô ấy không phải là loại người như hai người nói. "
Lý Linh San nhếch môi cười nhưng lòng chua xót
" Cậu tin tưởng cô ta? Cậu biết gì về cô ta? Cô ta có thể lợi dụng cậu để đạt được mục đích của mình."
Võ Đông Thăng không thể kiềm chế được cơn giận nữa. Anh đứng dậy, lớn tiếng
" Đủ rồi! Một thằng như tôi chẳng có gì đáng để lợi dụng cả. Con không muốn nghe mẹ và Linh San nói thêm nữa. Khả Ny là bạn của con, con tin tưởng cô ấy. Nếu mẹ và Linh San còn dám nói xấu cô ấy, con sẽ giống như anh hai không bao giờ về đây nữa. Căn nhà này không ở được nữa, hai người tự suy nghĩ đi. "
Nói xong, anh bỏ đi, đóng sập cửa phòng.
Đới Kim Giao nhìn theo con trai, thở dốc
" Sao nó lại trở nên ngang bướng như vậy? Linh San con nói coi, nó sao phải chọc tức bác như vậy? Bác muốn tốt cho nó mà "
Lý Linh San vuốt nhẹ sau lưng giúp Đới Kim Giao nguôi giận
" Chắc là Tống Khả Ny xui khiến rồi. Đông Thăng trước giờ chưa từng hành xử như thế, vừa rồi còn thiếu tôn trọng bác nữa "
Đới Kim Giao nghiến răng
" Con bé này quả thật không tầm thường mà, không bao lâu đã dạy hư con trai tôi thành thế này rồi "
Võ Anh Quân vừa từ vườn rau trở về người dính không ít bụi bẩn, vừa hay đã chứng kiến một phần câu chuyện, con người ông bình thường ít nói cũng không để tâm quá nhiều điều nhưng lần này biết được thân phận của Khả Ny lại không cầm lòng được mà nói một câu
" Con trai bà hư cũng chẳng phải do ai dạy cả. Nó lớn rồi tự ý thức được việc làm của mình, bà đừng can thiệp tới đời tư của nó nữa. Còn Linh San, trời khuya rồi cháu trở về phòng đi "
Vẻ mặt Lý Linh San xụi lơ, nhưng ở đây ai lớn nhất không phải cô không biết chỉ đành hậm hực rút lui
" Cháu xin phép hai bác "
Sau khi Lý Linh San rời đi Đới Kim Giao liền không kiềm nén nữa
" Ông đúng là vô tâm, ngay cả tương lai con trai mình cũng không màn tới "
" Chẳng lẽ muốn tôi cũng giống như bà, ép con trai mình bên cạnh người nó không thích sao? "
Đới Kim Giao ném nhành hoa đang cắt dang dở xuống sàn nhà, sắc mặt tệ đi rất nhiều
" Thích hay không quan trọng sao? Quan trọng là phù hợp "
Ông ấy không cần gắt gỏng, mỗi câu nói đều điềm đạm nhưng thấu tình đạt lý
" Không có tình yêu hôn nhân mãi mãi không thể trọn vẹn được. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]