Chương trước
Chương sau
Mãi cho đến khi Mộc Tịnh Kỳ mang thai đến tháng thứ năm, Khưu Dĩnh Ninh mới tích góp mua được nhà mới.
Thay vì mua nhà chung cư, anh lại chọn mua nhà riêng trong khu compound, đảm bảo được an ninh, cảnh quan bao quanh yên tĩnh, không khí thoáng đãng trong lành.
Đương nhiên, giá mua một căn nhà không hề rẻ, nhưng vì nghĩ cho chất lượng cuộc sống sau này, Khưu Dĩnh Ninh vẫn quyết góp tiền mua một căn.
Đối với Khưu Dĩnh Ninh mà nói, bình thường đã vốn bận rộn, sau khi Mộc Tịnh Kỳ có thai anh lại càng bận thêm.
Sau khi ổn định việc trong nhà, Khưu Dĩnh Ninh vẫn tiếp tục công việc và hoàn thành khoá học năm cuối lấy bằng Tiến sĩ.
Từ lúc lên đại học đến khi tới cao học, Khưu Dĩnh Ninh không những được miễn học phí còn nhận được học bổng. Đặc biệt luôn được nhà trường ưu ái hỗ trợ trong việc phát triển, đóng góp cho các công trình nghiên cứu quan trọng.
Mỗi một mốc thời gian trôi qua đều đánh dấu lại sự trưởng thành của Khưu Dĩnh Ninh trong xã hội. Từ một chàng sinh viên bình thường trở thành người luôn được đề bạt.
Không còn một Khưu Dĩnh Ninh mộc mạc, thay vào đó là một Khưu Dĩnh Ninh quần tây áo vest, ngoại hình và nhan sắc cũng ngày càng tăng thêm nét nam tính ngời ngời.
Cuộc sống thay đổi, con người thay đổi, Mộc Tịnh Kỳ không phải chưa từng lo lắng Khưu Dĩnh Ninh đổi lòng. Nhưng giờ đây đã làm mẹ, điều cô quan tâm nhất là con được bình an ra đời, còn anh lại chưa từng cho cô có cơ hội nghĩ ngợi chuyện không đâu.
Cứ mỗi sáng sớm và mỗi buổi chiều tối, Khưu Dĩnh Ninh đều dành thời gian đưa Mộc Tịnh Kỳ đi bộ quanh khu nhà. Vì theo như kinh nghiệm người lớn, phụ nữ có thai đi bộ càng nhiều lúc sinh con sẽ dễ dàng hơn.
Đêm trước khi ngủ, Khưu Dĩnh Ninh vẫn luôn thủ thỉ bên tai Mộc Tịnh Kỳ. Lúc thì anh đặt mốc thời gian sinh mấy đứa sau, lúc thì tính toán đặt tên cho hẳn bốn đứa cho có vần có điệu.
Vạn Sự Bình An, Cung Hỷ Phát Tài, Tiền Vô Như Nước, Uống Nước Nhớ Nguồn,... đều bị anh mang ra để dự định đặt tên con.1
Nhiều hôm Mộc Tịnh Kỳ chỉ ước được bình yên đi ngủ, nhưng Khưu Dĩnh Ninh không dễ bỏ qua. Anh hay mang những suy nghĩ khác thường ra bàn luận, khiến cô nhiều lần cười đến đau bụng mà phát khóc.
Tính cách Khưu Dĩnh Ninh ban đầu vốn không phải hướng nội, nhưng từ lúc ở bên cạnh Mộc Tịnh Kỳ, anh bị cô ảnh hưởng nên rất ít giao du bạn bè. Ngoài công việc và học hành ra, hầu như thời gian còn lại anh đều dành cho gia đình và vợ con.
Tháng hai đầu năm chuẩn bị năm đón Tết âm lịch, không khí nô nức lại ùa về. Mới đó đã mười ba năm trôi qua kể từ ngày Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ lần đầu gặp gỡ.
Tối hai mươi tám Tết, Khưu Dĩnh Ninh nhận được việc đột xuất phải ra ngoài, mẹ Khưu thay anh đưa Mộc Tịnh Kỳ đi bộ quanh khu nhà tập thể dục như mọi khi.
Tuy là lần đầu mang thai nhưng đối với Mộc Tịnh Kỳ không gặp phải vấn đề gì đó quá sức, chỉ là ban đầu chưa quen có hơi lạ lẫm. Việc bị nghén hay đau nhức dường như cũng rất ít, bởi không có Khưu Dĩnh Ninh thì cha mẹ Khưu cũng sẽ đưa cô đi vận động cho cơ thể linh hoạt.
Ban đầu mẹ Mộc biết Mộc Tịnh Kỳ có thai cũng muốn đưa về nhà chăm sóc, nhưng cha mẹ Khưu quá trông ngóng cháu nội hơn cả Khưu Dĩnh Ninh trông con ra đời, vậy nên ông bà không an tâm để cô về nhà mẹ đẻ tới lúc sinh con.
Có điều suốt mười mấy năm nay, Mộc Tịnh Kỳ không hề có cảm giác phân biệt mẹ đẻ và mẹ chồng, bởi kể cả khi chưa tiến đến quan hệ yêu đương với Khưu Dĩnh Ninh, cô đã xem mẹ Khưu là mẹ của mình. Và dù có cháu hay không có, mẹ Khưu vẫn chăm lo cho cô từng bữa ăn đến giấc ngủ, chẳng thua gì mẹ ruột.
Mới đi bộ một vòng quanh khu, Mộc Tịnh Kỳ bỗng cảm thấy đói lại dù mới ăn cách đó không lâu, cô cùng mẹ Khưu ghé sang khu chợ cách đó hai mươi phút đi bộ ăn chè.
Mãi qua tám giờ, khi bầu trời dần nhuốm màu đen sậm, Mộc Tịnh Kỳ và mẹ Khưu đi lê la cả buổi tối ngoài đường phố náo nhiệt mới về đến nhà.
Ngay khi Mộc Tịnh Kỳ vừa bước vào cổng, đèn trong sân bỗng nhiên vụt tắt, chưa đến hai giây sao đèn LED đom đóm được mắc trên bụi cây dọc hai bên lối dẫn vào nhà liền bừng sáng.
Mộc Tịnh Kỳ giật mình ngớ người dừng bước, nhất thời không kịp nắm bắt chuyện gì đang xảy ra. Cùng lúc, mẹ Khưu lại nắm tay cô tiến về phía trước, thay vì vào nhà lại dẫn ra vườn.
Từ phía xa, Mộc Tịnh Kỳ đã nhìn thấy một tấm màn chiếu trắng lớn được dựng lên, động tác cơ thể của cô theo sự sắp đặt của mẹ Khưu mà ngồi xuống bàn trà phía đối diện.
Giữa không gian phát ra ánh sáng lấp lánh nhỏ từ đèn LED đom đóm, trên màn hình chiếu chợt phát mở. Mộc Tịnh Kỳ ngây ngốc hướng mắt tập trung vào phía màn hình đối diện, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hồi hộp khó tả.
Cảnh đầu tiên được phát là Khưu Dĩnh Ninh mặc đồng phục cấp 2 ngồi ở phòng khách, mặt nhăn mày nhó cầm trứng gà lăn vết bầm trên mặt. Bị mẹ Khưu quay phim, anh cau có giơ tay che camera, khó chịu hỏi: “Đừng, mẹ quay làm gì?!”
Giọng mẹ Khưu phát ra vô cùng vui vẻ: “Làm kỷ niệm chứ làm gì, lần đầu tiên thấy con bảo vệ bạn gái, đương nhiên phải quay lại làm kỷ niệm.”
Vẻ mặt Khưu Dĩnh Ninh tỏ ra ghét bỏ: “Ai là bạn gái con chứ? Mẹ đừng quay nữa. Cha! Xem mẹ kìa!”
Dõi theo cảnh tượng đang phát trên màn hình chiếu, Mộc Tịnh Kỳ khẽ bật cười. Cô nhớ rất rõ, lần đó Khưu Dĩnh Ninh vì đánh nhau với những nam sinh chơi xấu tốc váy cô nên anh mới bị thương. Nhưng cũng nhờ lần đó, cô và anh mới có cơ hội nói chuyện với nhau lần đầu tiên.
Video tiếp theo là cảnh Khưu Dĩnh Ninh mặt mày khó ở nằm dài ở giường của Mộc Tịnh Kỳ lúc còn chia giường tầng. Thông qua cảnh tượng quay được, có thể nói mẹ Khưu phải rất chật vật để không cho Khưu Dĩnh Ninh đóng cửa ngăn cách trốn tránh.
Không rõ khi ấy có chuyện gì nhưng sắc mặt Khưu Dĩnh Ninh thật sự rất tệ, anh quay mặt vào tường, kiên quyết chống đối lại sự nhiệt tình của mẹ Khưu.
Tuy nhiên, mẹ Khưu không để yên, giọng phát ra lại mang đầy ý châm chọc: “Thích người ta không nói, để người ta đi rồi thì ở đây giận lẫy mặt nặng mày nhẹ cho ai xem? Quay qua đây, để mẹ quay gửi cho Tịnh Kỳ.”
Khưu Dĩnh Ninh không thèm hé miệng, vùng vằng kéo chăn phủ qua đầu.
Nụ cười trên môi Mộc Tịnh Kỳ dần hạ bớt, nếu cô đoán không lầm, đoạn clip này được mẹ Khưu ngay sau khi cô đến thành phố khác học đại học. Khưu Dĩnh Ninh từng nổi giận vì Mộc Tịnh Kỳ rời đi là vì thích cô, không phải vì cô ảo tưởng.
Những đoạn video tiếp theo là cảnh mẹ Khưu từng quay khi có mặt Mộc Tịnh Kỳ, cảnh Khưu Dĩnh Ninh hôn tiễn cô ở sân bay, cảnh cô hôn anh ngày tốt nghiệp đại học.
Sau đó, những hình chưa từng được cha mẹ Khưu tiết lộ lần lượt hiện lên trên màn hình. Không chỉ một bức, mà rất nhiều bức, ở rất nhiều thời điểm khác nhau khi Mộc Tịnh Kỳ không chú ý, Khưu Dĩnh Ninh vẫn luôn lặng lẽ dõi mắt theo cô không rời.
Ngày đó, Mộc Tịnh Kỳ thích thầm Khưu Dĩnh Ninh không dám thổ lộ, thâm tâm cô luôn nghĩ mình sẽ không có vị trí trong tim anh.
Để rồi, kể từ ngày Khưu Dĩnh Ninh chính thức từ bỏ tất cả bước vào cuộc sống của Mộc Tịnh Kỳ, đến tận bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu ra, tình cảm cô dành cho anh vốn không đáng để khoe khoang.
Bởi Mộc Tịnh Kỳ thích thầm Khưu Dĩnh Ninh ba năm cấp 3, căn bản không thể so sánh với những hy sinh anh lặng lẽ dành cho cô trong suốt cả thanh xuân của anh.
Mộc Tịnh Kỳ đã từng là một đứa trẻ không dám đón nhận tình yêu thương được ban tặng.
Mộc Tịnh Kỳ đã từng xem bản thân là gánh nặng của cuộc đời người khác.
Mộc Tịnh Kỳ đã từng thích Khưu Dĩnh Ninh nhưng không dám nói ra.
Nhưng rồi, chính Khưu Dĩnh Ninh là người mang đến ánh nắng thắp sáng cả cuộc sống tăm tối của Mộc Tịnh Kỳ. Anh cho cô tình yêu thương, cho cô khát vọng hướng đến tương lai, cho cô cảm giác được bao bọc dưới lớp vỏ được nung nấu bằng tình yêu.
Sinh mệnh của Mộc Tịnh Kỳ, chính là Khưu Dĩnh Ninh.
Hạnh phúc của Mộc Tịnh Kỳ, chính là Khưu Dĩnh Ninh.
Tất cả Mộc Tịnh Kỳ có, cũng chính là Khưu Dĩnh Ninh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.