Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, sáng sớm trong sân trường đã náo nhiệt như lễ hội, nhiều phụ huynh, người thân và bạn bè của sinh viên tốt nghiệp cũng đến tham dự. Cha mẹ Khưu ghé qua lớp Khưu Dĩnh Ninh một lát rồi cùng anh sang lớp Mộc Tịnh Kỳ đang tập trung. Mộc Tịnh Kỳ đứng cùng Diêu Diêu, Vũ Đằng và cha mẹ hai bên của hai người họ, chẳng bao lâu sau đã thấy Khưu Dĩnh Ninh cùng cha mẹ Khưu đến. Lúc mẹ Khưu phát hiện bạn chơi cùng của Mộc Tịnh Kỳ là Diêu Diêu đang mang thai với bụng lớn, hỏi thăm cô nàng vài câu rồi lại nói chuyện với mẹ ruột và mẹ chồng Diêu Diêu xong, không rõ vô tình hay cố ý, bà bỗng thốt lên: “Tôi cũng ước gì được đón cháu nội trong năm nay.” Diêu Diêu nghe xong lén đẩy vai Mộc Tịnh Kỳ đang cười trừ, cô nàng thấp giọng cười gian tà: “Mẹ chồng tương lai nói rõ như vậy, cậu mau cân nhắc cho ông bà một đứa cháu nội đi.” Mộc Tịnh Kỳ cười bất lực, gằn giọng nhắc: “Đừng nghịch nữa.” Mọi người trò chuyện thêm một hồi liền đề nghị chụp hình làm kỷ niệm. Chụp tập thể xong mẹ Khưu liền hăng hái chỉnh máy ảnh, liên miệng thúc giục Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ chụp riêng cùng nhau. Thấy Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ chỉ đứng cạnh nhau, mẹ Khưu buông máy ảnh, bất mãn lên giọng: “Hai đứa là ông bà già đấy à, hôn đi chứ!”1 Khưu Dĩnh Ninh đã cố kìm nén nhưng hai bên khóe môi vẫn bị kéo lên, anh không hề có ý cãi lời mẹ Khưu, vừa nghiêng người về phía Mộc Tịnh Kỳ vừa lén đưa mắt ra dấu cho bà. Mẹ Khưu vừa liếc sơ cũng biết được ý đồ của Khưu Dĩnh Ninh, có điều bà không phản đối, còn gián tiếp giúp anh, nói với Mộc Tịnh Kỳ: “Ninh đừng hôn, không đáng yêu. Kỳ, con hôn nó đi.”1 Mộc Tịnh Kỳ ngạc nhiên bất động vài giây mới có phản ứng, thấy vẻ mặt mong chờ của mẹ Khưu, cô không muốn phá hỏng tâm tình đang tốt của bà nên đành làm theo lời đề nghị. Hít sâu một hơi giữ bình tĩnh đồng thời trấn áp nhịp tim đang đập loạn ở ngực trái, Mộc Tịnh Kỳ xoay người sang Khưu Dĩnh Ninh, bắt gặp anh đang nghiêng một bên má về phía cô chờ đợi. Sau vài giây chần chừ, Mộc Tịnh Kỳ hạ quyết tâm làm liều một lần, nhanh chóng nhướng người hôn phốc lên má Khưu Dĩnh Ninh. Nhưng chỉ trong chớp mắt, thứ cô hôn lên không phải là gò má anh mà là đôi môi đang mỉm cười. Mắt đối mắt trong khoảng cách gần sát, Mộc Tịnh Kỳ giật mình lùi bước trong xấu hổ. Hôn anh, cô không ngại, nhưng hôn trước mặt người khác, đặc biệt là người lớn khiến cô không thể không ngượng. Cảnh tượng ngọt ngào diễn ra tuy chớp nhoáng nhưng toàn cảnh bị mẹ Khưu âm thầm quay phim lại thay vì chụp ảnh, vậy nên dù nhanh đến cỡ nào cũng không hề bị bỏ lỡ khoảnh khắc.1 Đạt được ý định, mẹ Khưu vờ giơ tay che mặt, tay còn lại vẫn chưa chịu bỏ máy đang trong chế độ quay phim xuống. Rõ ràng trong lòng đang khoái chí, ngoài mặt mẹ Khưu lại tỏ ra kỳ thị: “Ôi, ôi, ôi... hai đứa làm gì vậy hả?!”1 Không riêng mẹ Khưu, Khưu Dĩnh Ninh khi nãy cố ý xoay mặt qua để Mộc Tịnh Kỳ hôn trúng lên môi anh, thoắt cái đã lật mặt tỏ ra thua thiệt, quay ngoắc trở mặt trách móc: “Em... có gì cũng phải kiềm chế đợi về nhà chứ!”1 “Em...?” Mộc Tịnh Kỳ nghệt mặt, oan ức không cách nào cãi lại. Cha Khưu đứng cạnh mẹ Khưu, chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối chỉ còn biết lắc đầu cười bất đắc dĩ. Bất chợt, gần đó bỗng vang lên tiếng hô thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Giữa một vòng người lớn tụ lại, một chàng trai quỳ một chân trước một cô gái, một tay cầm đóa hoa hồng đỏ lớn, một tay giơ hộp nhung đỏ đựng nhẫn hướng về cô gái ấy. Cả hai người họ đều đang mặc áo tốt nghiệp, đoán chừng cũng đã yêu nhau suốt những năm đại học, nay lựa ngày đặc biệt để tiến thêm một bước trong mối quan hệ. Vì khoảng cách có hơi xa, Mộc Tịnh Kỳ vô thức chăm chú dõi theo nhưng không nghe được chàng trai ấy nói gì, nhưng phản ứng xúc động bật khóc của cô gái đang đứng có lẽ là câu trả lời rõ nhất. Quả nhiên, chàng trai thành công đeo nhẫn cầu hôn vào tay cô gái, tiếng vỗ tay chúc mừng của những người xem vang lên như thay cho câu chúc mừng. Thời gian gần đây, Mộc Tịnh Kỳ đã chứng kiến rất nhiều cặp đôi hạnh phúc giống như thế kia nhưng đồng thời cũng chứng kiến không ít cặp chia tay. Cô vừa mong chờ lại vừa lo sợ, bởi chính cô cũng không thể dự đoán cái kết cho mình và Khưu Dĩnh Ninh. Quan sát Mộc Tịnh Kỳ, thấy cô dõi theo màn cầu hôn không chớp mắt, Khưu Dĩnh Ninh đột nhiên lại cảm thấy có lỗi. Có lỗi vì để cô phải ngưỡng mộ tình yêu của người khác, có lỗi vì để cô phải chờ đợi. Khưu Dĩnh Ninh nhấc bước đứng sát bên cạnh Mộc Tịnh Kỳ, đưa tay đan năm ngón tay vào tay cô thật chặt, nhẹ nhàng lên tiếng gọi: “Kỳ.” “Hửm?” Mộc Tịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn anh chờ đợi. “Anh không có nhẫn kim cương...” Chỉ một lời nói ngắn ngủi của Khưu Dĩnh Ninh vừa dứt, Mộc Tịnh Kỳ tựa như đã hiểu trọn vẹn ý anh muốn bày tỏ. Hai mắt cô bất giác hơi mở to, bao nhiêu căng thẳng đều lộ ra mặt. Khưu Dĩnh Ninh không vội nói ra suy nghĩ trong lòng, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, chợt nhận ra kể từ khi ở bên Mộc Tịnh Kỳ, ngay cả ngày mưa âm u đối với anh cũng vô cùng đẹp đẽ. Anh cong môi cười dịu dàng, xoay đầu nhìn Mộc Tịnh Kỳ, thành tâm thổ lộ: “Thời tiết hôm nay đẹp như vậy, rất thích hợp làm ngày đáng nhớ cho tám mươi năm sau, khi chúng ta cùng nhau ôn lại kỷ niệm em đồng ý lấy anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]