🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Từ đầu giờ chiều, thầy cô tập hợp cùng sinh viên hoạt động vui chơi giao lưu ngoài biển, các cuộc thi đua giữa các lớp cũng được tổ chức giành phần thưởng.
Hoạt động lần này được xem là hội trại xuân muộn, trong hai ngày một đêm sẽ liên tục diễn ra các phong trào góp vui, thúc đẩy sự hợp tác giữa cá nhân và tập thể.
Cả buổi sáng Khưu Dĩnh Ninh dính chung một chỗ với Mộc Tịnh Kỳ, khi cuộc thi giữa các lớp diễn ra, anh bị bạn học tới tận nơi lôi về để tham gia thi đấu.
Các cuộc thi liên tục diễn ra từ khi trời đổ nắng đến khi tắt nắng, gió từ biển thổi vào khi về cuối ngày vô cùng mát mẻ.
Đến năm giờ, mọi người tạm nghỉ ăn cơm lấy sức. Bạn học của Khưu Dĩnh Ninh biết được Mộc Tịnh Kỳ thông qua việc anh bỏ lớp chạy theo cô, lúc ăn họ ngồi bàn bên cạnh bắt chuyện giao lưu cùng nhau.
Bạn học cùng lớp của Khưu Dĩnh Ninh chỉ mười mấy người, đa số toàn là nam. Tính tình Khưu Dĩnh Ninh tương đối hoà nhập, nhưng rất hiếm khi chơi thân thiết thật sự với ai đó, và từ trước đến nay chỉ có Mộc Tịnh Kỳ là ngoại lệ.
Trong lúc Khưu Dĩnh Ninh đang xoay người ra sau nói chuyện với bạn, Trần Hựu ngồi phía đối diện bỗng đưa đĩa tôm đã bóc vỏ sang cho Mộc Tịnh Kỳ.
“Em ăn cái này đi.”
Mộc Tịnh Kỳ theo phản xạ định giơ tay cầm lấy, đột nhiên bên cạnh truyền đến sát khí nồng nặc. Cô lén liếc nhìn Khưu Dĩnh Ninh, tròng đen của anh dồn về góc mắt nhìn lại cô như ngầm cảnh báo.
Sợ xảy ra hậu quả không may, Mộc Tịnh Kỳ cười ái ngại từ chối Trần Hựu: “Em dị ứng với tôm không ăn được, cảm ơn anh.”
Một bên khoé môi của Khưu Dĩnh Ninh nhếch lên đắc ý, đảo tầm mắt sang chỗ khác. Vũ Đằng và Diêu Diêu ngồi gần, nghe Mộc Tịnh Kỳ nói xong liền chụm đầu cười trước lý do giả dối một cách lộ liễu của cô.
Trần Hựu cười nhạt thu tay về, trong đáy mắt chỉ còn tồn đọng lại tia tăm tối.
Ngay khi Trần Hựu vừa bị từ chối, Khưu Dĩnh Ninh bỗng bóc vỏ một con tôm đưa tới sát miệng Mộc Tịnh Kỳ, hống hách yêu cầu: “Há miệng.”
Mộc Tịnh Kỳ chậm chạp mở miệng ngậm lấy con tôm Khưu Dĩnh Ninh đút. Những người còn lại trên bàn lấy hơi lên, ngầm hiểu Mộc Tịnh Kỳ chỉ dị ứng khi người bóc vỏ tôm là ai.
Thanh Tú ngồi cạnh Khưu Dĩnh Ninh, âm thầm quan sát một lúc lâu, dường như cô nàng nhận ra thái độ của anh đối với Mộc Tịnh Kỳ cực kỳ đặc biệt. Có sự quan tâm tình cảm, có cả sự ghen tuông chiếm hữu.1
Nhưng dù là thế nào, chỉ cần Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ chưa tiến xa, cả hai người họ vẫn xem nhau là anh em thân thiết tức là Thanh Tú vẫn còn cơ hội theo đuổi anh.1
Ăn uống xong, Diêu Diêu lấy son thoa lại cho mặt mũi hồng hào, khi nhét son lại vào túi quần vô tình bị trượt rơi xuống đất. Cô nàng khom người xuống nhặt son, tình cờ rơi vào tầm mắt là hình ảnh khiến người ta phải sững sờ.
Bên dưới gầm bàn, Khưu Dĩnh Ninh ngồi co một chân gác lên đùi Mộc Tịnh Kỳ, tay trái của cô bị tay trái của anh nắm lấy đặt trên chân anh.1
Diêu Diêu nhìn thấy cảnh tượng thân mật như thể muốn dính làm một của Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh liền không khỏi ngỡ ngàng. Trước Tết, cô nàng chỉ biết Mộc Tịnh Kỳ đơn phương Khưu Dĩnh Ninh. Sau Tết, Mộc Tịnh Kỳ lại biến thành người của Khưu Dĩnh Ninh.
Ăn uống vui chơi đến hơn tám giờ tối, mọi người về phòng tắm rửa thay đồ để chuẩn bị cho lửa trại đêm nay.
Trong thang máy, Diêu Diêu đứng dựa vào người Vũ Đằng, con ngươi dán chặt ở chỗ Mộc Tịnh Kỳ đang cúi đầu chăm chú xem ảnh mới chụp trong điện thoại. Khưu Dĩnh Ninh đứng sát sau lưng Mộc Tịnh Kỳ, vòng tay qua cổ cô không chút ngại ngùng.
Mộc Tịnh Kỳ lướt tới ảnh chụp riêng với Khưu Dĩnh Ninh ngoài biển, anh liền giơ tay chạm vào màn hình giữ lại, lên tiếng đề nghị: “Lấy tấm này làm hình nền đi.”
“Không muốn.” Mộc Tịnh Kỳ không suy nghĩ đã lập tức từ chối: “Để hình anh hỏng hết màn hình.”
Khưu Dĩnh Ninh giơ tay đẩy nhẹ đầu Mộc Tịnh Kỳ từ phía sau oán trách, cô không nhịn được phì cười vui vẻ.
Diêu Diêu quan sát cả hai, chậc lưỡi cảm thán trong bụng, chợt khều người Vũ Đằng. Đợi anh cúi xuống, cô nàng ghé sát tai anh thì thầm hỏi nhỏ: “Anh nói xem, sau chuyến đi này Tịnh Kỳ với Dĩnh Ninh có thành một đôi không?”
Vũ Đằng nhìn qua hai đối tượng được bàn đến một cái, sau đó mới thấp giọng đáp: “Khả năng cao là có.”
Diêu Diêu bĩu môi chê bai, giọng nói tuy nhỏ nhưng lộ rõ sự bức xúc: “Đâu thể dễ dàng như vậy được! Tịnh Kỳ vì cậu ta làm cho buồn mới tới thành phố của chúng ta học, chưa gì cậu ta lại cưa đổ Tịnh Kỳ, cậu ta hời quá còn gì? Anh yêu, anh mau nghĩ cách bắt cậu ta trả giá đi.”
Nhìn bạn gái hiếu chiến hơn cả người trong cuộc, Vũ Đằng chỉ còn biết cười khổ.
Thang máy dừng lại ở tầng dành cho nam sinh, trước khi ra khỏi thang máy, Vũ Đằng kịp thời thì thầm vào tai Diêu Diêu. Nghe xong, hai mắt cô nàng sáng rực, gật đầu lia lịa thích thú.
Bước ra ngoài, Khưu Dĩnh Ninh vẫn không vội rời đi, anh đứng chần chừ dõi theo Mộc Tịnh Kỳ. Đợi khi cửa thang máy đóng lại, đèn LED nhảy số dừng ở tầng của cô ở thì anh mới quay về phòng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.