Trước câu trả lời của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ hoàn toàn câm nín, cô dĩ nhiên hiểu được ý tứ của anh, trước đó còn xảy ra hiểu lầm giữa cô và Trần Hựu, thái độ này của anh cũng có thể xem thật sự là ghen.
Mộc Tịnh Kỳ không phản bác được nữa, chỉ có thể đưa ra giao kèo: “Nhưng dù gì đó cũng là người ta tặng, đâu thể vứt là vứt.”
“Không quan tâm.” Khưu Dĩnh Ninh xoay người đóng sầm cửa, để lại Mộc Tịnh Kỳ bất lực không thốt nên lời.
Với tính khí khó ở của Khưu Dĩnh Ninh, muốn đấu lại anh trừ khi anh là người có lỗi, còn không Mộc Tịnh Kỳ chỉ có thể cam nhịn cho êm chuyện.
Tạm gác chậu cây xương rồng kia sang một bên, Mộc Tịnh Kỳ đặt hai chậu sen đá lên bàn chưng, sau đó ra ngoài ăn tối.
Trên bàn ăn bày những món Nhật nóng hổi, bụng của Mộc Tịnh Kỳ sớm đã réo lên vì đói. Cô cầm chén súp lên uống trực tiếp, đồ ăn nóng hòa với bầu không khí se lạnh càng khiến không gian thêm ấm áp.
“Ngon quá.” Mộc Tịnh Kỳ bất giác cảm thán, mải chú tâm vào đồ ăn ngon mà không để ý đến Khưu Dĩnh Ninh cong môi cười hãnh diện bên cạnh: “Cậu mua có đắt không? Hay chúng ta chia đôi bữa này?”
Mộc Tịnh Kỳ vừa dứt lời, Khưu Dĩnh Ninh bất chợt lớn tiếng như quát: “Anh!”
Bị chỉnh cách xưng hô, Mộc Tịnh Kỳ trước giật mình sau ngượng miệng muốn phát khóc, vì sự yên ổn đành cắn răng nói lại: “Anh mua có đắt không, chúng ta chia đôi tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-cua-long-em/956113/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.