Chiếc xe lái vào trong Vũ gia, vệ sĩ bước tới mở cửa cúi đầu cung kính. Vũ Dịch Đức bước xuống, hạ thấp người định bế Đặng Song Nhi, nhưng cô liền nhanh nhẹn từ chối:
“ Ba mẹ ở bên trong, em rất ngại! ”
Vũ Dịch Đức thở dài, đưa một tay cho Song Nhi vịnh vào và bước xuống.
Bà Vũ ngồi bên trong nhìn ra, lòng đầy sự vui vẻ.
Cả hai bước vào, Đặng Song Nhi lễ phép cúi đầu trước ông bà Vũ.
“ Ba mẹ, con mới về ạ!”
“ Ừ, hôm nay hai đứa có đi bệnh viện khám sức khỏe không? ”
“ Dạ không! Anh ấy không chịu! ”
Đặng Song Nhi lén lút nhìn lên Vũ Dịch Đức khi vừa mách tội anh xong. Hôm nay sao khi ăn trưa, cô có bảo anh đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nhưng anh bảo rằng không sao rồi cùng ông Đặng đánh cờ đến chiều.
“ Con không sao cả, chẳng qua dạo này không có thời gian để nghỉ ngơi nên mới đau đầu. Mẹ và Song Nhi đừng làm quá lên như vậy. ”
“ Cái thằng này cứ ỷ y...chắc chắn là giống ông rồi. Đợi tôi ra tay thì mới chịu đi có phải không hả? ”
Bà Vũ liếc nhìn Vũ Dịch Đức rồi liếc sang ông Vũ. Ông giả vờ đưa mắt nhìn lên trần nhà, tỏ vẻ như không hay, không biết, không liên quan đến mình.
“ Tụi con lên phòng trước. ”
Vũ Dịch Đức đặt tay lên eo của Đặng Song Nhi định bước đi, ông Vũ thấy vậy liền hắng giọng, lấy lại sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-den-may-van-yeu/2511640/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.