•10 ngày sau...
Đặng Song Nhi từ trên lầu đi xuống, gương mặt ủ rủ buồn chán vì không có việc gì làm. Người làm trong nhà không cho cô động vào bất cứ việc gì, đến uống nước còn rót đem ra. Điều này thật sự làm cô rất bức bối trong người, cảm giác cứ không quen.
Nhìn thấy bà Vũ đi bên ngoài vừa về, Đặng Song Nhi vui mừng chạy ra ôm lấy tay bà nũng nịu:
“ Mẹ mới về ạ! ”
“ Mặt con khi nãy sao vậy? Dịch Đức ăn hiếp con sao?”
Bà Vũ vỗ vỗ vào bàn tay cô, vừa đi vừa hỏi, giọng nói đầy sự cưng chiều. Quả thật, trong lòng bà đã xem Song Nhi như là con gái.
“ Không có ạ! ”
“ Chiều nay con không đi học à? ”
“ Dạ không! ”
Bà Vũ híp mắt suy nghĩ, sau đó quay sang nhìn Đặng Song Nhi.
“ Song Nhi à, Dịch Đức hay thường nhịn bữa trưa lắm nếu nó không về nhà. Con đang rảnh, hay là làm ít món đem lên tập đoàn. Con thấy sao? ”
Đặng Song Nhi đảo đảo cặp mắt, mím môi, gật đầu với bà.
“ Dạ, để con vào làm! ”
“ Ừ, con nhớ nêm nhạt một chút, Dịch Đức không thích ăn mặn! ”
“ Dạ! ”
Đặng Song Nhi nói xong liền hí hửng chạy nhanh vào bên trong phòng bếp, bà Vũ nhìn theo mà bật cười.
Bà đang làm việc tốt để nhanh có cháu ẩm bồng!
•••
Loay hoay trong phòng bếp hơn một tiếng rưỡi mới xong, Đặng Song Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-den-may-van-yeu/2511627/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.