Sau khi hoàn thành xong cuộc họp, Vũ Dịch Đức bảo tài xế lái đến Nam Cung gia.
Chỉ cần Đặng Song Nhi nghe anh giải thích, sau đó nếu cô vẫn còn hận anh, muốn giết chết anh, anh cũng bằng lòng không chút hối tiếc.
“ Tôi muốn gặp Song...Nam Cung Hiểu An.! ”
Vũ Dịch Đức trầm giọng nói với tên gác cửa, anh ta nhìn anh nhoẻn miệng cười, lắc đầu trả lời:
“ Tiểu thư của tôi không có ở nhà. ”
“ Tôi có thể đợi được, có thể cho tôi vào trong được không? ”
“ Xin lỗi Vũ tổng, nếu ngài muốn đợi thì chỉ có thể ở bên ngoài. Ông Nam Cung đã căn dặn nếu không phải khách quan trọng, không được bước vào, tôi không dám làm trái. ”
Vũ Dịch Đức cười nhạt khi bị khi dễ, nhìn vào bên trong nhưng rồi cũng làm theo lời tên đó nói.
Phải thôi, ngoài chờ đợi thì anh biết làm gì nữa đâu.
Mấy đồng hồ trôi qua, Vũ Dịch Đức ngồi trong xe chờ đợi đến mòn mỏi. Từ trời nắng gắt đến trời sẫm tối, mây giông kéo tới mù mịt, cây lớn nghiêng ngã vì gió mạnh.
“ Thiếu gia, hay chúng ta về đi, ngày mai lại đến. ”
Vũ Dịch Đức im lặng nhìn lên dinh thự Nam Cung gia, dừng như anh đã hiểu.
Đặng Song Nhi chỉ đang muốn đày đọa anh, cho anh hiểu được cảm giác chờ đợi, mong ngóng là như thế nào.
Xuống xe, Vũ Dịch Đức bước lại cổng lớn, nhìn tên gác cửa đang ngồi bên trong, lên tiếng nói:
“ Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-den-may-van-yeu/2511553/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.